Nghe đến đây, Mục Cảnh Thiên nghiêng mắt nhìn Hạ Tử Hy mỉm cười, dáng vẻ vô cùng tin tường: “Bọn mình đi trước đây!”
Ba người còn lại gật đầu, nhìn theo Hạ Tử Hy đã khởi động rời đi, bọn họ cùng ai về nhà nấy.
Mục Cảnh Thiên uống rượu, mặc dù không uống say, nhưng khi nhìn sang Hạ Từ Hy, ánh mắt thâm sâu mang chút nóng bỏng.
“Vợ à…”
“Hả?”
Hạ Tử Hy lái xe, ngược lại không chú ý đến chút biến hóa vi diệu của anh.
Cô vừa trả lời một tiếng, Mục Cảnh Thiên cũng không lên tiếng đáp lại.
Hạ Tử Hy nghiêng mắt nhìn anh: “Có chuyện gì sao?”
“Anh yêu em!”
Nghe đến đây, Hạ Tử Hy tiếp tục lái xe, ánh mắt nhìn về phía trước, môi nở nụ cười.
“Em cũng yêu anh…”
Giây kế tiếp, Mục Cảnh Thiên đột nhiên áp sát lại gần, hôn lên môi cô, sau đó nhanh chóng tránh ra.
“Đừng nghịch, em đang lái xe!” Hạ Tử Hy mỉm cười nói, nhưng khóe môi lại không kiềm được nở nụ cười vui vẻ.
Mục Cảnh Thiên ngồi một bên nói: “Nếu như không phải lái xe, thì sẽ không đơn giản như vậy đâu…” lời nói này của anh, nghe vào khiến cho người khác đỏ mặt tim đập mạnh.
Hạ Tử Hy cũng không để ý đến anh, tiếp tục lái xe trờ về.
Cuối cùng, một đường bình an trở về đến nhà.
Sau khi chiếc xe dừng lại, Hạ Tử Hy vừa tháo dây an toàn, giây kế tiếp, Mục Cảnh Thiên ngược lại tiến đến gần, điên cuồng hôn lấy cô.
“Ngô, Cảnh Thiên…”
Hạ Tử Hy đang muốn nói điều gì đó, toàn bộ đều bị nụ hôn của anh chặn lại.
Không nghĩ đến, Mục Cảnh Thiên uống chút rượu vàng, lại xúc động như vậy, giữa môi răng còn
có chút mùi rượu lành lạnh nhàn nhạt.
Đơn giản, Hạ Tử Hy cũng không phản kháng, mặc kệ cho anh hành hạ; cuối cùng hôn cũng hôn rồi, quả thật cảm thấy nơi này không thuận tiện nên Mục Cảnh Thiên liền buông cô ra.
“Tiểu Hy, chúng ta trở về phòng thôi!”
Vốn dĩ việc trở về phòng cũng không có vấn đề gì, nhưng đối diện với ánh mắt nóng bỏng của anh, Hạ Tử Hy nhất thời cảm thấy đỏ bừng cả mặt.
Cũng không cho cô cơ hội lên tiếng, Mục Cảnh Thiên trực tiếp bước xuống xe, sau đó ôm lấy Hạ Tử Hy bước xuống, bước về phía biệt thự.
May mắn thời điểm này tất cả mọi người đều đã nghỉ ngơi, Mục Cảnh Thiên trực tiếp ôm lấy Hạ Tử Hy trở về phòng, đặt cô lên giường liền bắt đầu đòi hỏi.
Nửa đêm, vẫn chưa chợp mắt.
Sau khi mọi chuyện xong xuôi, Mục Cảnh Thiên ôm lấy cô từ
phía sau, hôn nhẹ, cả khuôn mặt thỏa mãn, bàn tay anh không ngừng vuốt ve phần bụng của Hạ Tử Hy: “Em bé không sao chứ?”
“Anh còn nhớ đến đứa bé sao?” giọng nói của Hạ Tử Hy cũng chút hờn dỗi, giống như đang trách cứ, cũng giống như đang nũng nịu.
“Tất nhiên rồi!” Mục Cảnh Thiên dáng vẻ như là chuyện tất nhiên, sau đó thì thầm bên tai cô, giọng nói trầm thấp, hơi thở ấm nóng lởn vờn bên tai cô: “Nếu như không phải vì đứa bé, em cảm thấy một lần là đủ sao?”