Nhìn anh tiếp tục nói: “Anh trai, không lẽ anh thật sự muốn để Nhược Mạn rời đi như vậy sao?”
“Em không tin anh không có tình cảm với Nhược Mạn, nhưng anh tại sao phải kìm nén lại chứ? Anh có biết rằng, điều Nhược Mạn cần chính là chủ động, chứ không phải là im lặng không nói; em tin rằng chỉ cần anh theo đuổi, nhất định có thể giữ cô ấy ờ lại!” Hạ Tử Hy nói, dáng vẻ gấp gáp thay cho Hạ Tử Dục.
Nghe đến đây, Hạ Tử Dục ngẩng đầu nhìn cô: “Tiểu Hy, anh biết em cũng vì muốn tốt cho bọn
anh, nhưng em không cần làm vậy, chuyện giữa anh cùng Nhược Mạn là chuyện sớm muộn mà thôi, không liên quan đến em, em không cần tự trách!”
Hạ Tử Hy nhíu mày: “Anh trai, em làm như vậy, không phải vì tự trách, vì em biết rằng nếu như anh bỏ lỡ sẽ hối hận!” Hạ Tử Hy nhìn anh nhấn mạnh từng chữ.
Hạ Từ Dục nhíu mày.
“Anh tự mình suy nghĩ xem, nếu như Nhược Mạn thật sự không quay trở về, anh sẽ không cảm thấy hối tiếc hay sợ hãi sao?” Hạ
Tử Hy hỏi.
Hạ Tử Dục không hề trả lời câu hỏi này của cô, chỉ đứng lên, bước về phía cửa sổ: “Có những chuyện, từ lúc bắt đầu đã được định sẵn, anh cùng cô ấy từ lúc đầu đã là một sai lầm, kết cục như thế này, rất tốt, cô ấy xứng đáng với người tốt hơn!”
Chân mày Hạ Từ Hy nhíu chặt, cô cũng không biết Hạ Tử Dục đang lo lắng đến điều gì, đang suy nghĩ điều gi, nhưng càng như vậy, cô giống như hiểu rõ An Nhược Mạn tại sao lại kiên quyết ly hôn, kiên quyết rời đi như vậy.
“Em chỉ biết rằng, khi yêu một người, chính là nỗ lực tạo nên hạnh phúc cho cô ấy, mà không phải đưa tay đẩy cô ấy ra xa!” vừa dứt lời, Hạ Tử Hy liền cầm lấy một tờ giấy ghi chú đặt lên trên bàn, “Đây là thông tin thời gian cùng số hiệu chuyến bay của An Nhược Mạn, em để ờ đây, còn về việc anh có đi hay không, phải xem vào anh thôi!” dứt lời, Hạ Tử Hy nhìn anh, “Việc em có thể làm chỉ có thể làm như vậy mà thôi, sau này cũng sẽ không làm nhiều chuyện đến vậy!” nói hết câu, Hạ Tử Hy liền xoay người rời khỏi.
Hạ Tử Dục đứng trước cửa sổ, cũng không quay đầu nhìn, cũng không nói thêm lời nào.
Trong phòng khôi phục lại sự yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng thở nhè nhẹ của Hạ Tử Dục, trong phòng trở nên yên tĩnh, giống như chưa từng có bất kỳ điều gì xảy ra.
Cũng không biết đứng bao lâu, Hạ Tử Dục lúc này mới chậm chạp xoay người lại, nhìn tờ giấy đặt trên bàn, ánh mắt đặc biệt thâm sâu.
Trên xe.
Mục Cảnh Thiên nhìn Hạ Tử Hy, anh không thích cô đi tìm Hạ Từ Dục, nhưng nghĩ đến thành toàn việc tốt của Hạ Tử Dục, anh cũng không tiện nói quá nhiều.
Nhìn Hạ Tử Hy từ trên lầu bước xuống ngồi vào trong xe, anh lười biếng nhướng mày: “Như thế nào?”
Hạ Tử Hy thở dài lắc đầu: “Em không biết!”
“Em vì chuyện của người khác hao tổn tâm trí như vậy, làm con
trai anh mệt mỏi, em có biết, anh sẽ rất đau lòng không!” Mục Cảnh Thiên nhẹ nhàng niết cằm cô nói.
Hạ Tử Hy ngược lại mỉm cười rạng rỡ: “Anh đang lo lắng cho em hay là lo lắng cho con trai của anh?”
Mục Cảnh Thiên tiến đến hôn cô: “Đều đau lòng!”
Hạ Tử Hy lúc này mới buông tha anh, hít sâu một hơi: “Bất kể như thế nào, việc em có thể làm đều đã làm, còn về kết quả như thế nào, chỉ có thể xem tạo hóa của
hai người bọn họ mà thôi!”
“Em thật sự buông tay không quan tâm đến là tốt nhất, em đồng ý với anh, không được vì chuyện này mà cực khổ chạy bôn ba như vậy!” Mục Cảnh Thiên nói.
Hạ Tử Hy gật đầu: “Tuân lệnh!”
Mục Cảnh Thiên mỉm cười, lúc này mới khởi động xe rời khỏi.
Phía bên An Nhược Mạn.
Tất cả mọi chuyện đều đã thu xếp ổn thỏa, hành lý cũng đã chuẩn bị xong, vé máy bay cũng đã quyết định.
Ngày mai liền có thể rời khỏi.
Ngồi trong phòng, nhất thời, trái tim cảm thấy vô cùng trống rỗng.