Mục Cảnh Thiên khiêm tốn mỉm cười: “Cũng vì tôi có một người vợ tốt!”
Prieda nhướng mày, giống như đối với người vợ trong lời nói của Mục Cảnh Thiên vô cùng tò mò: “Xem ra tình yêu quả thật vô cùng vĩ đại, có thể thay đổi một người, tôi vô cùng bôi phục!”
Mục Cảnh Thiên ngược lại nhếch môi cười, không che che dấu: “I love her very much!”
Thật ra, Mục Cảnh Thiên chưa từng thay đổi, chỉ là nương tay với Hạ thị mà thôi, hơn nữa anh cũng đã đồng ý với Hạ Tử Hy, cạnh tranh công bằng, mặc dù hiện tại Frieda muốn lựa chọn bọn họ nhưng anh vẫn kiên trì làm theo những gì đã hứa với Hạ Tử Hy.
Nếu đã như vậy, Frieda cũng không miễn cưỡng, nhìn anh: “Know how to cherish the people will get happiness, người biết trân trọng sẽ đạt được hạnh phúc, nếu đã như vậy, vậy thì tôi cũng tôn trọng ý kiến của anh; ngày mai vô cùng trông đợi vào bảng
kế hoạch của anh!” vừa nói, Frieda đứng lên, vươn tay ra.
Mục Cảnh Thiên cũng đứng dậy, bắt tay với ông: “Thank you for trust, tôi tin rằng tôi sẽ không khiến ông thất vọng!”
Frieda mỉm cười, sau đó rời khỏi.
Thật ra, Mục Cảnh Thiên đối với hàng mục này đã nắm chặt phần thắng, nếu như đổi thành anh của trước đây, anh làm gì quản nhiều chuyện như vậy, trực tiếp nhận lấy, nhưng hiện tại vì Hạ Tử Hy, anh vậy mà lại từ chối mối làm ăn dâng lên đến tận cửa như vậy.
Có điều, bất kể là hôm nay hay ngày mai, anh đều nắm chắc mười phần thắng.
Còn về Hạ Tử Dục, e rằng thật sự phải thất vọng rồi.
Buổi tối,
Mục Cảnh Thiên đang trong phòng sách xử lý công việc, lúc này Hạ Tử Hy mang theo một ly sữa bò bước vào bên trong, Hạ Tử Hy của hiện tại phần bụng đã có chút nhô ra, nhưng vẫn chưa quá rõ ràng, đặc biệt khi mặc
quần áo thoải mái ở nhà càng khó nhận ra.
Hạ Tử Hy hiện tại đã mang thai bốn tháng, trên người càng có nhiều hơn khí chất dịu dàng.
“Như thế nào? Mệt không?” Hạ Tử Hy hỏi.
Mục Cảnh Thiên nhìn cô, mỉm cười: “vẫn ổn!”
Hạ Tử Hy ngồi xuống đối diện anh: “Ngày mai đã phải đấu thầu rồi, như thế nào? Có tự tin hay không?”
Khóe môi Mục Cảnh Thiên nhếch lên nụ cười tà mị, nhìn sang Hạ Từ Hy, ánh mắt tràn ngập tự tin: “Em đã từng thấy anh thua cuộc bao giờ chưa?”
Hạ Tử Hy ngược lại bật cười: “Tự luyến!”
“Chỉ là…” vừa nói, Mục Cảnh Thiên nhìn Hạ Tử Hy, vươn tay nắm chặt bàn tay của cô: “Nếu như anh giành chiến thắng, vậy thì người thua cuộc chính là Hạ Tử Dục!”
Chuyện này Hạ Tử Hy làm sao lại không biết chứ.
Cô cũng nhìn Mục Cảnh Thiên, vỗ nhẹ lên bàn tay anh: “Chỉ cần anh cạnh tranh công bằng, bất kể là kết quả như thế nào, em đều có thể chấp nhận; Cảnh Thiên em biết anh đang suy nghĩ đến cho em, nếu như kết quả thật sự là như vậy, vậy thì em cũng ủng hộ anh, em tin tưởng vào anh!”
Nghe những lời này của cô, Mục Cảnh Thiên đã yên tâm rất nhiều, nâng tay Hạ Tử Hy đặt một nụ hôn lên mu bàn tay cô: “Vợ cùa anh thấu tình đạt lý như vậy, phải thưởng cho em!”
Hạ Từ Hy mỉm cười: “Được rồi,
anh cứ bận tiếp đi, em không làm phiền đến anh!”
“Em muốn đi ngủ sao?”
“Một lát nữa mới ngủ, em về phòng trước, sợ làm phiền đến anh!” Hạ Tử Hy trả lời.
Mục Cảnh Thiên ngược lại kéo tay Hạ Tử Hy, ánh mắt thâm tình khiến cho Hạ Tử Hy có chút không chống cự được: “Vậy thì em ở đây với anh, anh muốn lúc nào cũng có thể nhìn thấy em!”
“Được!” Hạ Tử Hy gật đầu.