Mục Cảnh Thiên hôn cô, tiếp tục công việc, còn Hạ Tử Hy ngược lại tìm một quyển sách, bước đến bên ghế sofa, cởi giầy sau đó ngồi lên vừa đọc sách vừa nghỉ ngơi.
Thỉnh thoảng Hạ Tử Hy sẽ ngước mắt lên nhìn Mục Cảnh Thiên, nhìn dáng vẻ bận rộn của anh, khuôn mặt nghiêng nghệ thuật, thật sự là một người hoàn mỹ không có gì để kén chọn, anh thỉnh thoảng cũng sẽ liếc mắt nhìn sang cô, khiến cho người khác cảm thấy đặc biệt ấm áp yên tâm.
Thật ra những ngày tháng như vậy rất tốt.
Chỉ sống bình lặng, không bàn đến buồn vui, uống trà đọc sách, không tranh giành.
Điều kì diệu nhất chính là đã từng là người xa lạ, vốn dĩ cho rằng không cách nào gặp mặt, nhưng anh đột nhiên lại trở thành cả thế giới của cô.
Khóe môi nhếch lên một nụ cười ấm áp, cảm ơn vì SỤ’ gặp gỡ.
Ngày hôm sau.
Ngày hôm nay có thể nói khiến cho người khác cảm thấy vô cùng căng thẳng.
Cũng vì ngày hôm nay, chỉ cần có một bên thất bại, sẽ khiến cho nỗ lực của cả tuần trở nên uổng phí.
Tại công ty cs.
Trải qua một giờ đồng hồ nỗ lực phấn đấu, khi kết quả được tuyên bố, cũng không hề khiến cho người khác cảm thấy bất ngờ.
Người giành chiến thắng là Mục
Cảnh Thiên.
Cũng có thể nói rằng, lần này có rất nhiều người đều xem trọng Mục Cảnh Thiên, thực lực của anh, có thể nhìn thấy tận mắt, trong thời gian hai năm có thề khiến cho một công ty phát triển thành người dẫn đầu trong giới trang sức, thủ đoạn này không phải người bình có thể làm được.
Mặc dù nói rằng, Hạ thị hai năm nay có tiến bộ, nhưng nếu so với Vân Duệ, so với thủ đoạn của Mục Cảnh Thiên mà nói, vẫn có chút khoảng cách.
Huống hồ, phía sau Vân Duệ còn có tập đoàn Mục thị.
Hiện tại Mục Cảnh Thiên không những phát triển về mảng trang sức, bất động sản, khách sạn, chỉ cần có thể kiếm tiền, anh làm gì không nhúng tay vào?
Có thể nói rằng, giá trị Mục Cảnh Thiên vĩnh viễn so với một công ty còn kiếm được nhiều tiền hơn.
Sau khi bước ra khỏi công ty cs, Mục Cảnh Thiên cùng Hạ Từ Dục cùng đứng trước cửa.
Đều mặc trên người áo vest tối
màu, hai người ngược lại mặc ra hai cảm giác hoàn toàn khác nhau.
Mục Cảnh Thiên trong sự chững chạc mang chút hoang dã, cò Hạ Tử Dục ngược lại trầm ổn, nước da trắng, ôn nhuận như ngọc.
Mục Cảnh Thiên nhìn anh, khóe môi nhếch lên nụ cười thắng lợi: “Hạ tổng, đã nhường rồi!” anh từ trước đến nay chưa từng che dấu sự thành công của mình.
Mặc dù Hạ Tử Hy cũng gọi Hạ Tử Dục là anh trai nhưng Mục Cảnh Thiên chưa bao giờ xưng
hô như vậy, anh có thể cảm nhận được thái độ địch ý cùng sự chán ghét của Hạ Tử Dục dành cho mình.
Vậy anh cần gi chù động đến lấy lòng người khác chứ, anh chỉ cần xác định được Hạ Tử Hy yêu anh là được.
Nghe thấy lời này của Mục Cảnh Thiên, khóe môi Hạ Tử Dục nhếch lên một nụ cười lạnh: “Mục tổng, vẫn không nên vui mừng quá sớm, có được tất nhiên có mất, vẫn nên cẩn thận mới tốt!” câu nói này, rõ ràng chính là mang ý cảnh cáo.
“Cảm ơn Hạ tổng đã quan tâm, tôi nhất định sẽ cẩn thận!” Mục Cảnh Thiên từ tốn nói.