Hạ Tử Dục nhìn anh, hừ lạnh một tiếng, tức giận trừng mắt nhìn sau đó xoay người rời khỏi.
Mục Cảnh Thiên ngược lại nhìn theo bóng lưng của anh, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh.
A Kiệt cũng đứng sang một bên: “Thật sự không có phong độ!”
Mục Cảnh Thiên ngược lại quay đầu, đắc ý nhướng mày: “Muốn người thua cuộc mỉm cười vui vẻ
với cậu sao, cũng đừng miễn cưởng người khác, chúng ta trở về công ty!”
Sau khi A Kiệt nghe thấy cũng mỉm cười, Mục tổng trước giờ chính là kiêu cáng ngạo mạn như vậy, cậu cũng đã sớm quen thuộc với điều này, một chiếc xe Rolls-Royce dừng trước mặt bọn họ, hai người liền bước lên cùng trở về công ty.
Ngày hôm sau. Mười giờ sáng.
Hai chiếc xe cảnh sát từ xa lái đến gần, trực tiếp dừng trước cửa tập đoàn Vân Duệ.
Mục Cảnh Thiên lúc này đang tập trung làm việc trong văn phòng, cánh cửa bên ngoài đột ngột bật mở, sau đó vài người cảnh sát cũng tiến vào.
Mục Cảnh Thiên ngẩng đầu, nhìn người vừa bước vào, chân mày không vui nhíu chặt: “Đã xảy ra chuyện gì?”
A Kiệt cũng bước vào cùng, vừa
muốn nói điều gì đó, cảnh sát đã lên tiếng trước: “Mục tiên sinh, xin chào anh, tôi là chi đội cùa khu vực này, chúng tôi nhận được điện thoại tố cáo, hoài nghi công ty anh sừ dụng trang sức phóng xạ nhập khẩu phi pháp để kiếm lời, ảnh hưởng nghiêm trọng đến tính mạng của người sử dụng, hiện tại người cùa chúng tôi đã bắt đầu tiến hành kiểm tra phương diện an toàn trang sức của công ty anh, cho nên hiện tại mời anh cùng chúng tôi quay về hỗ trợ điều tra!”
Mục Cảnh Thiên chân mày nhíu chặt: “Các anh có nhầm lẫn gi
không? Trang sức của công ty chúng tôi đều được nhà cung cấp chuyên nghiệp cung cấp, không có khả năng xảy ra tình huống như vậy!”
“Mục tiên sinh, mời anh hợp tác!”
A Kiệt lập tức bước ra: “Hai anh có phải có nhầm lẫn gì hay không, chuyện này làm sao có thể?”
Chính vào lúc này, có người tiến vào cầm theo một chiếc hộp: “Đã tìm thấy rời, chúng tôi không kho văn phòng tìm thấy một đơn hàng trang sức, sau khi kiểm tra, độ
bức xạ vượt hơn mức bình thường năm mươi phần trăm!”
Nghe đến đây, ánh mắt Mục Cảnh Thiên liền nhìn về phía chiếc hộp trang sức kia, chân mày cũng nhíu lại, phải biết rằng đây chính là khái niệm như thế nào.
“Mục tiên sinh, mời anh cùng chúng tôi trở về, tiếp nhận điều tra!” cảnh sát lên tiếng.
“Đây là chuyện không thể nào…” A Kiệt lập tức lên tiếng.
“A Kiệt!” A Kiệt vừa muôn nói
điều gì đó, Mục Cảnh Thiên liền dứt khoát cắt ngang: “Yên tâm, tôi nhất định sẽ không có chuyện gi, lập tức thông báo cho luật sư Lý!”
Nhìn dáng vẻ bình tĩnh như thế này của Mục Cảnh Thiên, A Kiệt cũng cảm nhận được, mặc dù lo lắng, nhưng cũng nghe lời gật đầu: “Tôi biết rồi!” cậu lập tức cầm lấy điện thoại lập tức liên lạc.
“Mục tiên sinh, đi thôi!” vừa nói, cảnh sát liền cầm lấy còng tay.
Mục Cảnh Thiên đưa mắt nhìn,
cuối cùng vươn tay, dù cho mang còng tay, nhưng nhìn vẫn vô cùng có khí phách.
Sau đó, dưới sự quan sát của tất cả mọi người, Mục Cảnh Thiên đã bị cảnh sát dẫn đi.
Khi vừa bước ra ngoài cửa, một lượng lớn ký giả đã chờ sẵn bên ngoài, nhận thấy Mục Cảnh Thiên cùng cảnh sát đã bước ra ngoài, ký giả như ong vỡ tổ chạy đến, chụp hình phỏng vấn.
“Mục tiên sinh, có thể nói rõ đây là tình huống gì hay không?”