“Sử dụng trang sức có chất phóng xạ kém chất lượng, chuyện này là sự thật sao?”
“Mục tổng, có thể nói rõ chi tiết hay không?”
“Mục tổng, anh sử dụng trang sức có chất phóng xạ kém chất lượng, có từng nghĩ đến ngày hôm nay hay không?”
Kí giả không ngừng tiến lên, muốn tranh giành phỏng vấn.
cùng kia, bước chân anh liền dừng lại.
Quay đầu lại nhìn người ký giả kia: “Con người phải vì việc mình làm mà chịu trách nhiệm, cũng phải chịu trách nhiệm cho những lời mình phát ngôn; tôi nói một lần, tôi từ trước đến nay chưa từng làm ra chuyện như vậy!” dứt lời, cảnh sát giống như liếc mắt nhìn về phía người ký giả kia sau đó bước lên xe.
“Cảnh Thiên…”
Chính vào lúc này, Hạ Tử Hy từ trong công ty chạy ra bên ngoài,
đứng trước cổng công ty, ánh mắt lo lắng hét lên một tiếng.
Mục Cảnh Thiên sau khi nghe giọng nói của cô vang lên liền quay đầu, Hạ Từ Hy lập tức bước đến trước mặt anh: “Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại như vậy?” Hạ Tử Hy lo lắng hỏi, nhìn anh bị còng tay, chân mày lo lắng nhíu chặt.
Mục Cảnh Thiên ngược lại nhìn anh, mỉm cười: “Vợ à, xem ra công ty trước mặt phải giao cho em quản lý rồi, yên tâm, anh nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!”
Hạ Tử Hy như còn muốn hỏi điều gì khác, cảnh sát đã cấp tốc muốn rời khỏi.
Mục Cảnh Thiên tặng cô một nụ cười an tâm: “Không cần lo lắng!” vừa dứt lời, ánh mát thâm tình nhìn cô, xoay người bước lên xe.
Hạ Tử Hy đứng trước cổng lớn công ty, nhìn Mục Cánh Thiên bị áp giải rời khỏi, chân mày càng nhíu chặt.
Chính vào lúc này, ký giả phát hiện ra Hạ Từ Hy, cũng như ong vỡ tổ tiến lên: “Hạ tiểu thư, có thể nói rõ rốt cuộc có chuyện gì xảy
ra hay không?”
“Vân Duệ xảy ra chuyện như vậy, công việc có hay không xảy ra thay đổi?”
“Hạ tiểu thư, chuyện này cô có biết hay không?”
Các câu hỏi không ngừng vang lên.
A Kiệt đứng một bên, khi nhìn thấy ký giả bắt đầu bao vây lấy Hạ Từ Hy, liền nhanh chóng tiến lên ngăn cản, Hạ Từ Hy được A Kiệt bảo vệ phía sau lưng, cô chỉ đành đứng bất động nhìn theo
phương hướng biến mất của chiếc xe cảnh sát, âm thầm lo lắng.
Tin tức này vừa được truyền ra khiến cho cả thành phố A kinh ngạc không thôi.
Đến cả Mục lão thái thái cùng Mục phu nhân cũng ngây người.
Như thế nào cũng không nghĩ đến sẽ xảy ra chuyện như thế này, nhưng dựa theo sự hiểu biết của bọn họ đối với Mục Cảnh Thiên, tuyệt đối không hề có chuyện như vậy xảy ra.
Nhưng mà hiện tại, chuyện này đã xảy ra, hơn nữa còn đích thân tận mắt nhìn thấy cảnh sát lục soát ra được món đồ kia.
Khi nhìn thấy tin tức, Mục lão thái thái quay đầu lại nhìn Mục phu nhân: “Như thế nào lại như vậy?”
Mục phu nhân ngược lại nhìn về phía truyền hình ngây ngốc, ánh mắt vô cùng lo lắng.
Chuyện xấu năm nào cũng có nhưng nám nay đặc biệt nhiều, vẫn chưa kịp yên tĩnh, lại xảy ra chuyện.
Mục phu nhân cứng đờ dời tầm mắt từ phía truyền hình nhìn về phía Mục lão thái thái: “Mẹ, mẹ trước mắt đừng quá lo lắng, vẫn chưa biết rõ rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra, Tiểu Hy không phải vẫn còn đang ở công ty hay sao? Con trước mắt gọi điện thoại cho con bé để tim hiểu tình hình trước đã.”
Mục lão thái thái gật đầu: “Được, nhanh gọi điện thoại!”
Bọn họ vừa nói muốn gọi điện thoại thì lúc này điện thoại trên bàn liền vang lên, Mục phu nhân nhanh chóng nghe máy: “Alo…”
Sau khi nghe thấy những lời bên trong, Mục phu nhân gật đầu liên tục: “Được, tôi biết rồi!”
Sau khi ngắt điện thoại, Mục lão thái thái vội vàng hỏi: “Như thế nào? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Tiểu Hy cho A Kiệt gọi điện thoại đến, nói rằng hiện tại vẫn chưa rõ tình huống nhưng Cảnh Thiên tạm thời không có vấn đề gì, đã sắp xếp luật sư ghé qua, muốn chúng ta không nên quá lo lắng!” Mục phu nhân nói.
Nhưng dù cho nói như vậy,
nhưng làm sao thật sự không lo lắng được chứ.