A Kiệt gật đầu: “Được, tôi biết rồi!”
“Đúng rồi, chuyện liên quan đến vấn đề trang sức như thế nào rồi?”
Nhắc đến chuyện này, A Kiệt lập tức nghiêm túc trờ lại: “Trước đây Hạ tiểu thư cũng đã hỏi qua chuyện này, cô ấy đã tìm qua tổng giám sát phòng thiết kế Lý Nghị, đồng thời cũng bảo tôi điều tra rõ tài liệu của người này!”
Lý Nghị?
Nhắc đến chuyện này, ánh mắt Mục Cảnh Thiên híp lại.
“Trang sức được tim thấy trong kho lưu trữ, hơn nữa chìa khóa của kho lưu trữ chỉ có tổng giám đốc cùng Lý Nghị có, cho nên Hạ tiểu thư đã tìm đến ông ta!” A Kiệt giải thích.
Mục Cảnh Thiên tất nhiên biết rõ nguyên nhân Hạ Tử Hy tìm đến ông ta: “Sau khi điều tra rõ ràng thì báo cáo lại cho tôi!”
“Được, ngoài ra món trang sức
kia quả thật không có lịch sử lưu trữ, còn về thời gian được cất giữ, quả thật không rõ!”
“Camera của công ty thì như thế nào?”
“Trùng hợp camera trước cửa kho lưu trữ…hư rồi!”
Chân mày Mục Cảnh Thiên nhíu chặt, thật sự có chuyện trùng hợp đến như vậy sao?
Có nhiều sự trùng hợp như vậy, càng khiến cho Mục Cảnh Thiên cảm thấy kỳ quái.
Lúc này, anh nhìn sang A Kiệt, đôi mắt sâu thẳm lóe lên một tia sáng: “Giúp tôi làm một việc…”
A Kiệt nghe vậy sau đó liền gật đầu.
Đêm khuya.
Mục Cảnh Thiên đến nữa đêm mới quay trở về.
Hạ Tử Hy cũng sớm đã ngủ say, khi anh bước đến gần, Hạ Tử Hy cũng nhận ra, nhưng vẫn còn đang trong trạng thái mơ màng.
“Anh quay trờ về rồi sao?”
“Đúng vậy!”
“Mọi chuyện xử lý như thế nào rồi?” Hạ Tử Hy chống lại cơn buồn ngủ hỏi.
“Tất cả đều đang được diễn ra!” Mục Cảnh Thiên cọ xát vào người cô.
“Vậy thì tốt rồi…” Hạ Tử Hy ậm ừ nói, rất muốn thanh tỉnh lại, nhưng vì bản thân đang mang thai, cô buồn ngủ đến khó cường lại.
Mục Cảnh Thiên nhìn cô, trong màn đêm, mặc dù đêm tối đến không nhìn rõ mọi thứ xung quanh, nhưng anh giống như có thể thông qua màn đêm nhìn thấy sườn mặt thanh tú cùa cô.
“Vợ à…” anh ôm chặt nhìn cô.
“Hả?”
“Nếu như có một ngày, anh làm ra một chuyện…em sẽ tha thứ cho anh chứ?” anh hỏi trong giọng nói mang chút bất lực.