“Cậu cứ làm đi!” A Hoa vẫn còn có ý muốn khuyên ngăn Vinh Cẩm, dù sao ông làm như vậy,
Hạ Tử Hy điều gì cũng không biết, làm như vậy thật sự xứng đáng sao?
Nhìn dáng vẻ kiên quyết của Vinh Cẩm, A Hoa liền biết rằng bây giờ nói gì cũng vô dụng, cuối cùng chỉ đành gật đầu, sau đó bước ra ngoài bắt tay vào việc
chuyển tiền cho Hạ thị.
Cũng vì đã đồng ý với Hạ Thiên cùng Hứa Vy Nhân, cô sẽ xử lý vấn đề này nhưng Hạ Tử Hy lại chậm chạp không biết mở lời như thế nào.
Mà Mục Cảnh Thiên cũng luôn không chịu gặp mặt trực tiếp, cô cũng không biết phải làm như thế nào, nhưng chuyện này cũng chỉ có một mình cô không nhìn thấy Mục Cảnh Thiên mà thôi, còn anh sau mỗi đêm khi cô ngủ say, đều sẽ lén đến thăm cô.
Nhìn một lúc, thậm chí là nửa tiếng đồng đồ, thì anh sẽ rời đi.
Cho nên Hạ Tử Hy luôn không có cơ hội tiếp xúc trực tiếp với Mục Cảnh Thiên.
Cho đến ngày hôm nay, Hạ Tử Hy lại nhận được cuộc điện thoại của Hứa Vy Nhân, bà ấy đã khóc và nói với cô qua điện thoại rằng Hạ Tử Dục đã gặp tai nạn ngoài ý muốn trong trại giam.
Hạ Tử Hy biết rằng cô đã không thể nào kéo dài thời gian thêm nữa.
Hóa ra, cho tới nay, cô không phải là không có cơ hội, mà là chỉ muốn để ngày đó đến muộn một
chút…
Hạ Tử Hy cuối cùng cũng gọi điện cho Mục Cảnh Thiên.
Mục Cảnh Thiên đang trong phòng làm việc, nhìn thấy số điện thoại đang đổ chuông, ánh mắt tĩnh mịch, có chút do dự, cuối cùng, suy nghĩ hồi lâu, anh vẫn nhận điện thoại.
“Alo…”
“Cảnh Thiên, là em!”
“Thế nào rồi? Có chuyện gì
không?”
“Em… muốn hẹn anh ăn một bữa cơm, không biết anh có thời gian hay không?” Hạ Tử Hy mở lời, đột nhiên cuộc nói chuyện giữa hai người bỗng nhiên trở nên xa lạ.
“Được, lúc nào?”
“Chín giờ tối nay, nhà hàng Hoa Lâm!”
“…Được!”
“Tới lúc đó gặp!”
“Được!”
Đơn giản nói vài câu, sau đó liền cúp điện thoại.
Hạ Tử Hy cầm chặt điện thoại trong tay, sắc mặt không được tốt lắm, không thể ngờ rằng chỉ trong vài mấy ngày ngắn ngủi, cách nói chuyện của bọn họ đều trờ nên cứng nhắc đến như vậy.
Nhưng nghĩ đến buổi tối phải gặp mặt, cô liền hít sâu một hơi.
Bất kể như thế nào, đều phải lạc quan đối mặt.
Mà Mục Cảnh Thiên, cũng cầm điện thoại, sắc mặt cũng nói
không nên lời, đông cứng, anh biết, cuối cùng đều phải đối mặt, đã như vậy thì phải đường hoàng đối mặt.
Chín giờ tối.
Nhà hàng Hoa Lâm.
Hạ Tử Hy mặc chiếc váy liền màu vàng nhạt, tóc uốn nhẹ, chỉ có vài sợi rơi trên vai, càng làm tăng thêm phần nữ tính, dịu dàng của người phụ nữ.
Trước mặt bày nên và có một
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!