“Em tin tưởng anh! Mục Cảnh Thiên nhẹ nhàng nói.
Mục Cảnh Thiên nhìn cô ấy, ánh mắt trở nên dịu dàng, cũng không nói gì thêm nữa, bưng ly rượu vang lên trước mặt.
“Có muốn uống một ly không?”
“ Được chứ!”
“Nhưng em chỉ được uống một ngụm thôi!”
Hạ Tử Hy gật đầu, sau đó hai người cùng cụng ly.
Hai người tiếp tục ăn tối, cảnh tượng vừa rồi giống như một tình tiết nhỏ, vừa phát sinh rồi liền biến mất, chỉ là trông hai người trầm tĩnh nhiều hơn so với lúc trước.
Sau khi dùng bữa, hai người liền quay trở về.
Hạ Tử Hy tuy không uống nhiều nhưng má cô cũng đỏ bừng bừng, hàng lông mi mảnh mai che lại, trong rất quyến rũ nhưng sự quyến rũ đó lại mang chút ưu buồn.
Nhìn thấy Mục Cảnh Thiên cảm thấy đau lòng, nhưng sự đau lòng đó cũng chỉ là sâu tận trong đáy lòng.
Xe dừng ngay dưới lầu, Mục Cảnh Thiên trực tiếp bế cô lên lầu.
Bước tới giường trong phòng ngủ, Mục Cảnh Thiên vừa muốn đứng dậy lấy khăn cho cô, thì Hạ Tử Hy bất chợt nắm lấy anh.
“Cảnh Thiên…”
Mục Cảnh Thiên quay lại nhìn cô, mạch máu nổi lên trên da thịt cô đỏ ửng, thật ra, người uống nhiều rượu hôm nay phải là Mục Cảnh Thiên mới đúng.
“ở lại với em một lúc đi!”
“Anh đi lấy khăn cho em!” Mục Cảnh Thiên dịu dàng nói.
Lúc này Hạ Tử Hy mới thả tay anh ra, Mục Cảnh Thiên đi vào phòng tắm, một lúc sau thì bước ra, trong tay cầm rất nhiều khăn màu trắng.
Trong phòng ngủ chỉ có một ngọn đèn màu ấm, màu cam nhạt, Mục Cảnh Thiên lấy khăn ấm đi ra, giúp Hạ Tử Hy lau người.
Bốn mắt nhìn nhau, hai người cứ như vậy ngắm nhìn đối phương, dường như họ đã không gặp nhau cả thế kỷ rồi.
Lúc này Mục Cảnh Thiên đang lau người cho cô thì Hạ Tử Hy
vươn tay ra, nắm lấy anh.
“Em cảm thấy thế nào rồi?” Mục Cảnh Thiên nhìn cô.
Giây tiếp theo, Hạ Tử Hy đột nhiên vươn tay ra, vòng lấy cổ Mục Cảnh Thiên, sau khi chăm chú nhìn anh vài giây, cô bất ngờ chạm lên môi, chủ động hôn anh…
Trước giờ đối với sự chủ động của Hạ Tử Hy, Mục Cảnh Thiên đều không thể phản kháng.
Mà bây giờ, biết rõ cô ấy có lời muốn nói, biết rõ cô ấy… nhưng
anh vẫn không kháng cự được.
Giây thứ ba khi cô chạm môi,
Mục Cảnh Thiên đột nhiên đưa tay ôm lấy sau đầu, chù động hôn cô…
Hạ Tử Hy dần dần chủ động thành bị động, nằm trên giường, mà lúc hôn cô Mục Cảnh Thiên rất ôn như cũng rất cuồng dã, giữa hai người là sự kiềm chế và xúc động của Mục Cảnh Thiên…
Cởi bỏ quần áo, hai người thẳng thắn đối mặt với nhau…
Ánh đèn màu cam, trông rất dịu
dàng, mà đôi nam nữ trên giường thì đang dùng sức truy đuổi trái tim của mình, thanh âm này đến thanh âm khác, truyền đi tình yêu nồng nhiệt, yêu thương.
Mãi cho đến hơn một giờ sau.
Mục Cảnh Thiên nằm trên giường ôm lấy Hạ Tử Hy, hơi thở có chút nặng nề.
Hạ Tử Hy cũng có chút mệt, trên trán đều ướt mồ hôi, trông như vẻ đẹp của sự mệt mỏi, lười biếng.
Hai người đều không nói gì, chỉ có tiếng thở hòa lẫn vào nhau.
Cuối cùng, Hạ Tử Hy là người phá vỡ sự yên tĩnh trước, ngước mắt lên nhìn Mục Cảnh Thiên, “Cảnh Thiên, em có chuyện muốn nói với anh…”
Mục Cảnh Thiên đơ người một lúc, ánh mắt cúi xuống nhìn Hạ Tử Hy.
Tay Hạ Tử Hy vẫn vòng ôm em Mục Cảnh Thiên, sau khi cân nhắc kỹ càng, cô vẫn nói, ‘Thật ra, anh biết em muốn nói chuyện gì!” Hạ Tử Hy thong thả nói, một
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!