Hiện tại có rất nhiều người đều đang tìm cô ấy.
Cho dù là người khác có thể tìm được cô ấy, chỉ cần có một chút tin tức của cô ấy, thế nhưng ba tháng nay, không hề có một chút tin tức nào, Mục Cảnh Thiên đã dùng hết tất cả các biện pháp rồi
Lúc này anh mới biết, thế giới này lớn thế nào, lớn đến mức một chút tin tức của cô ấy cũng không có được…
“Ông tìm cô ấy, có lẽ chỉ là để che
giấu đi sự thật là ông đã tìm thấy cô ấy!” Mục Cảnh Thiên nói.
Vinh Cẩm cười, nhìn anh, “Mục Cảnh Thiên, có lẽ cô ấy không muốn để cậu tìm thấy chăng? Sao cậu không để cô ấy được tự do!”
Mục Cảnh Thiên cười giễu cợt, “Chuyện khác thì tôi không dám nói, nhưng tôi biết, cô ấy nhất định rất nhớ tôi, rất muốn trở lại bên cạnh tôi!”
Cũng không biết nên nói anh tự tin hay tự luyến.
“Nếu đã như thế, vậy tại sao cô ấy lại rời xa cậu?”
“Bời vì, yêu…” Nói đến đây, Mục Cảnh Thiên lúc này có thể tưởng tượng được lúc đó Hạ Tử Hy đã bất lực, không biết phải làm sao.
Anh luôn nghĩ đến sự khó khăn khi cô bị mắc kẹt ở giữa, nhưng anh không đặt mình vào hoàn cảnh của cô để thông cảm cho sự bất lực của cô.
Bây giờ nghĩ lại, cô rời đi, để bọn họ đều bình tĩnh trờ lại, cũng để cho tình yêu của họ, đạt được sự tồn tại hoàn mỹ nhất.
Vinh Cẩm cười lên: “Cậu chắc chắn?”
Lúc này, Mục Cảnh Thiên ngước lên nhìn ông ta, “ Nếu như lúc ông thật sự yêu một người, ông mới có thể hiểu được!”
Nói đến đây, nụ cười trên mặt Vinh Cẩm cứng đờ.
Trong đầu, không khỏi nghĩ đến Tiêu Nhạc.
Lúc trước ông đuổi bà ấy đi, cũng là vì tốt cho bà ấy, tuy chuyện của ông không giống với Mục Cảnh Thiên và Hạ Tử Hy cho lắm,
nhưng ông cũng đủ để có thể hiểu được là vì yêu, họ có thể làm những chuyện khó tin, người khác nhìn vào trông có vẻ tàn nhẫn, nhưng chỉ có chính bản thân họ tự biết, đó là biện pháp và cách xử lý mà tốt nhất.
“Mục Cảnh Thiên, tôi chỉ có thể nói, nếu như cô ấy muốn để cậu tìm thấy, cậu nhất định sẽ tìm thấy!”
Có thể nói, cũng chỉ có bao nhiêu đó thôi.
Mục cảnh Thiên cũng không cưỡng cầu, gật đầu.
“Nếu đã như vậy, vậy tôi đi trước đây!”
“Tôi muốn biết, tại sao cậu lại tìm đến tôi!?” Mục Cảnh Thiên vừa định đứng dậy, Vinh cẩm liền nói, Mục Cảnh Thiên nghe xong, thì tiếp tục ngồi.
“Một người phụ nữ dáng dấp giống Hạ Tử Hy, xem như trùng hợp đi, ông điều tra ba tôi, cũng cho là trùng hợp đi, nhưng ông có cùng nhóm máu với Hạ Tử Hy, mà còn vì cô ấy liều mạng truyền máu, thì điều đó không thề nào là trùng họp được…”
Vinh Cẩm nhìn anh, mắt híp lại, nhưng cũng vô cùng bình tĩnh, dù sao người thông minh như Mục Cảnh Thiên thì ông cũng không cảm thấy bất ngờ: “Cậu biết chuyện này từ lúc nào?”
“Từ lần trước khi ông liều mạng truyền máu cho cô ấy, thì tôi đã bắt đầu nghi ngờ rồi!”
Có thể vội vàng làm chuyện như vậy, chỉ có thể là tình thân.
Dù cho Vinh cẩm có cảm kích Hạ Tử Hy là ân nhân cứu mạng đi nữa, thì anh không tin ông ta có thể vì Hạ Tử Hy mà không đến
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!