Tại công ty Hạ thị, văn phòng tổng giám đốc vẫn sáng đèn.
Chính vào lúc này, cánh cửa đột nhiên bật mở, Hạ Tử Dục lúc này đang ngồi bên trong, nghe thấy động tĩnh bên ngoài liền quay đầu lại nhìn, sau khi nhìn thấy người ngoài cửa liền ngây người.
“Anh trai!”
Hạ Tử Hy xuất hiện trước cửa.
Phát giác cảm thấy kỳ quái, Hạ Tử Dục lúc này mới thu lại tầm
mắt sau đó lên tiếng: “Em như thế nào lại đến đây?”
Hạ Tử Hy bước vào bên trong nhìn anh: “Em là đặc biệt đến đây tìm anh!”
“Ngồi đi!”
Hạ Tử Hy nhìn anh trực tiếp bước sang, vén lên tay áo của anh, Hạ Tử Dục ý thức muốn trốn, nhưng mà vẫn bị Hạ Tử Dục nắm chặt lại.
Khi nhìn thấy trên cánh tay Hạ Tử Dục một mảng vết bỏng lớn, Hạ Tử Hy thoáng sửng sốt.
“Anh tại sao lại không đến bệnh viện?”
Hạ Tử Dục thu lại cánh tay: “Không có gì, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi!”
“Vết thương nhỏ?” Hạ Tử Hy không biết nên nói gì, hôm nay sau khi chạy thoát, cô rõ ràng nhìn thấy có một thanh gỗ đập lên người anh.
Cô bước vào bên trong, quen thuộc tìm đồ đạc, sau đó từ giá sách lấy xuống hộp cứu thương.
Cô mặc dù không thường đến
đây, nhưng bố trí đồ đạc cô vẫn biết rõ, một năm nay tất cả đều chưa từng được thay đổi vị trí.
Sau khi quay trở lại liền trực tiếp đặt lên bàn, Hạ Tử Dục nhìn cô, chân mày nhíu chặt, nhưng ngược lại không nói bất kỳ điều
gì-
Hạ Tử Hy nắm chặt cánh tay anh, đặt sang một bên, sau đó cầm lấy bông băng giúp anh lau vết thương, thoa thuốc.
Chân mày Hạ Tử Hy nhíu chặt, đau đớn cũng không phát ra âm thanh, để mặc cho Hạ Tử Hy giúp
mình thoa thuốc.
“Em từ khi nào học được những điều này!”
“Sống một mình cho nên cái gì cũng phải học!” Hạ Tử Hy nói.
Hạ Tử Dục cũng không tiếp tục hỏi, sau khi thoa thuốc, Hạ Tử Hy nói: “Em chỉ đơn giản giúp anh xử lý mà thôi, dù sao cũng phải đến bệnh viện kiểm tra!”
Hạ Tử Dục gật đầu.
Hạ Tử Hy thu dọn đồ đạc, lại một lần nữa cất hộp cứu thương, cuối
cùng nhìn Hạ Tử Dục: “Bất kề như thế nào hôm nay vẫn phải cảm ơn anh!”
“Cảm ơn anh đã cứu em, cứu Cảnh Thiên, chuyện ngày hôm nay em sẽ ghi nhớ!”
“Nếu như chỉ đến cảm ơn, thì không cần nói!”
Hạ Tử Hy nhìn anh: “Anh trai, em không biết tại sao anh lại hận Cảnh Thiên, em cũng không muốn biết, một năm trôi qua, em chỉ hy vọng chúng ta có thể buông bỏ quá khứ!”
Hạ Tử Dục mím môi, cũng không nói chuyện, ánh mắt nhìn về phía cửa sổ sát đất.
“Chúng ta là người một nhà, em chỉ hy vọng chúng ta có thể chung sống hòa bình!” Hạ Tử Hy nói.
Hạ Tử Dục nâng lên ly rượu trước mặt, vừa muốn uống thì bị Hạ Tử Hy phát hiện, trực tiếp đoạt lấy từ tay anh.
Hạ Tử Dục nhíu chặt chân mày nhìn Hạ Tử Hy.
“Anh đang bị thương, không
được tùy tiện uông rượu!”