Hạ Tử Dục không biết nên nói gì mới đúng, mím môi tiếp tục không lên tiếng.
“Thật ra em hôm nay có thề nhận ra được, anh đồng ý cứu Cảnh Thiên, đã chứng minh được anh đã buông xuống rồi đúng không?” Hạ Tử Hy nhìn anh hỏi, trong mắt không phải nghi ngờ mà chính là sự khẳng định.
Sau khi quay trờ về, cô vẫn luôn không muốn đối diện với Hạ Tử Dục, chính là sợ rằng đối với Mục Cảnh Thiên không công bằng.
Nếu như không phải vì chuyện ngày hôm nay, Hạ Tử Hy sợ rằng hiện tại cũng chưa cùng anh gặp mặt.
Nhưng nếu như đã có cơ hội lần này, vậy thì cô cũng không có cách nào né tránh.
Hạ Tử Dục vẫn không lên tiếng, tiếp tục giữ im lặng.
Cuối cùng, nhìn thấy anh vẫn không lên tiếng, Hạ Tử Hy cũng không nói nhiều: “Nếu như anh trai đã không muốn nói chuyện, vậy thì bỏ đi, em quay về trước!” vừa dứt lời, Hạ Tử Hy liền đứng
dậy muôn rời đi.
Nhìn theo bóng lưng của cô, trái tim Hạ Tử Dục nói không nên cảm giác, cuối cùng đành lên tiếng: “Đợi đã!”
Hạ Tử Hy đứng im, quay đầu lại nhìn anh.
Hạ Tử Dục đứng lên nhìn cồ:
“Em nói với Mục Cảnh Thiên, chuyện giữa anh cùng anh ta xóa sạch toàn bộ, từ nay về sau, ai cũng không nợ ai!”
Hạ Tử Hy nhìn anh, mỉm cười, nụ
cười vô cùng chân thành: “Được,
em biết rồi!”
“Còn có…” Hạ Tử Dục nhìn như có vẻ chần chừ, muốn nói điều gì nhưng lại giống như cảm thấy ngại ngùng.
Hạ Tử Hy nhìn anh, đôi mắt trong suốt linh động giống như vì sao sáng trong đêm, hi vọng lắng nghe những lời anh sắp nói.
“Tiểu Hy, xin lỗi em…” Hạ Tử Dục nói.
Lần này, đổi thành Hạ Tử Hy không lên tiếng, chỉ nhìn anh, đợi chờ Hạ Tử Dục lên tiếng.
“Anh có lỗi với em quá nhiều, chuyện của một năm trước, anh không nghĩ rằng, em sẽ vì chuyện này mà rời đi, còn có…rất nhiều, vẫn là do anh có lỗi với em, nhưng em cử yên tâm, từ nay về sau anh chỉ xem em như em gái, bất kể người nào ức hiếp em, anh đều sẽ dùng danh nghĩa anh trai để giáo huấn hắn!” Hạ Tử Dục nói.
“Ngoài ra, thay anh chuyển lời với Mục Cảnh Thiên, nếu như anh ta dám ức hiếp em, vậy thì anh cũng sẽ không buông tha cho anh ta!”
“Anh trai…” đôi mắt Hạ Tử Hy đỏ ửng.
“Cho nên Tiểu Hy, xin em tha thứ cho anh, tha thứ cho anh trước đây!”
Hạ Tử Hy lắc đầu: “Em chưa từng trách anh, em vĩnh viễn đều ghi nhớ, khi em còn nhỏ, khi bị người khác ức hiếp, là ai đã đứng ra giúp đỡ, khi em gây chuyện cũng là ai thay em gánh vác trách nhiệm, là ai khi em phát sốt, một bước không rời mà chăm sóc! Anh trai, tất cả những chuyện này em đều không lãng quên…” Hạ Tử Hy nhìn anh nói,
ánh mắt ngập nước mắt, đột nhiên nhận ra cảm giác tuổi thơ cũng đã quay trở lại.
Hạ Tử Dục vẫn là người anh trai vì cô mà đứng ra gánh vác bất kỳ chuyện gì.
Nghe thấy lời này của Hạ Tử Hy, khóe môi Hạ Tử Dục nhếch lên một nụ cười: “Không nghĩ đến em vẫn còn nhớ!”
“Em năm đó nhớ rõ, hơn nữa cả đời cũng sẽ không quên!”
Hạ Tử Dục nhẹ nhõm nở nụ cười, nhìn ly rượu trên bàn: “Có
muốn cùng anh muốn một ly không?”
“Nhưng anh hiện tại đang bị thương, không thể uống rượu!”
“Chỉ uống một chút thôi!”
“Vậy thì được!”
Hai người đưa mắt nhìn nhau mỉm cười.
Có đôi khi, không phải buông xuống, chỉ là chưa đến lúc buông xuống mà thôi, Hạ Tử Dục biết rằng, hiện tại đã đến lúc.
Hạ Tử Dục vừa bước vào cửa, liền nhận ra đèn phòng khách vẫn còn sáng.
“Mẹ? Mẹ như thế nào vẫn chưa đi nghỉ ngơi?” Hạ Tử Dục nhìn bà hỏi, Hứa Vỵ Nhân cũng rất hiếm đến giờ này vẫn chưa nghỉ ngơi.
Hiếm có anh trở về vào giờ này, Hứa Vy Nhân liền đứng lên: “Mẹ đang chờ con.”
“Chờ con sao?”