Hứa Vy Nhân gật đầu: “Con bước
sang đây!”
Hạ Tử Dục liền bước sang.
“Con để mẹ xem thử con có bị thương hay không!” vừa nói, Hứa Vy Nhân liền nhìn anh hỏi han.
Một năm nay, Hạ Tử Dục vẫn không muốn cùng bọn họ chạm mặt, mỗi một lần đều trở về rất muộn, rồi sáng sớm liền rời khỏi nhà, thỉnh thoảng cùng nhau ăn uống cũng im lặng không lên tiếng, Hứa Vy Nhân biết trong lòng anh có tâm sự.
Nhưng mà chuyện ngày hôm nay,
bà quả thật có chút không yên tâm.
“Mẹ, con không sao cả, mẹ không cần lo lắng!” Hạ Tử Dục nhìn anh nói.
“Thật sự không có việc gì chưa?” Hứa Vy Nhân vẫn không yên tâm, nắm chặt anh hỏi.
“Thật sự!” Hạ Tử Dục nắm tay Hứa Vy Nhân, nhìn bà mỉm cười yên tâm, “Mẹ, mẹ cứ yên tâm, con sẽ chăm sóc tốt bản thân, nếu có chuyện gì, con nhất định sẽ đến bệnh viện!”
Nghe thấy lời này của Hạ Tử Dục, Hứa Vy Nhân lúc này mới yên tâm phần nào nhưng điều khiến bà cảm giác không đúng chính là Hạ Tử Dục vừa rồi nhìn bà cười sao?
Hứa Vy Nhân có chút hoảng hốt, cảm giác bản thân đã nhìn lầm: “Tử Dục, con…”
“Mẹ, cũng đã khuya rồi, mẹ cũng nên nghỉ ngơi rồi!”
“Nhưng mà con…”
Bà vẫn cảm nhận được Hạ Tử Dục có điểm nào không đúng,
nhưng ngược lại không cách nào nói nên lời.
“Mẹ, một năm này đã khiến mẹ lo lắng rồi, có điều mẹ cứ yên tâm, sau này con sẽ không làm những chuyện khiến mẹ phải lo lắng nữa!”
“Con…” Hứa Vy Nhân kích động đến mức không biết nên mở lời như thế nào, Hạ Tử Dục chưa từng nói chuyện đàng hoàng với bà, làm gì giống như hiện tại dịu dàng nói chuyện với bà: “Con nói thật sao?”
Hạ Tử Dục gật đầu: “Được rồi,
nghỉ ngơi sớm thôi, sáng sớm ngày mai con muốn ăn bữa sáng mẹ làm!”
Một câu nói này, càng khiến bà cảm thấy vui mừng, Hứa Vy Nhân liên tục gật đầu: “Được, được!”
Hạ Tử Dục mỉm cười: “Được rồi, đã khuya rồi, sớm nghỉ ngơi, chúc mẹ ngủ ngon!” Hạ Tử Dục ôm lấy bà.
“Chúc ngủ ngon!”
Hứa Vy Nhân lúc này mới quay trờ về phòng.
Cho đến tận khi quay trở về phòng ngủ, cả người bà vẫn cảm thấy choáng váng.
Nhìn thấy bà bước vào, Hạ Thiên dời tầm mắt khỏi quyển sách ngước lên nhìn bà: “Tử Dục trở về rồi?”
“Đúng vậy…” Hứa Vy Nhân gật đầu.
Nhìn dáng vẻ hồn vía lên mây của bà, Hạ Thiên cũng nhìn bà: “Bà cảm thấy thế nào?”
Hứa Vy Nhân lúc này mới khôi phục tinh thần nhìn Hạ Thiên, vội
vàng bước lên giường đến ngồi cạnh bên ông, đem toàn bộ mọi chuyện đều nói ông.
“Hạ Thiên, ông nói xem Tử Dục có phải khác với trước đây?” Hứa Vy Nhân hỏi.
Hạ Thiên sau khi nghe xong, nhịn không được thờ dài: “Đúng là khác với trước đây, đã suy nghĩ thấu suốt rồi?”
“Như thế nào?”
“Thằng bé vẫn luôn hận Mục Cảnh Thiên, nhưng ai biết được rằng chuyện giữa nó cùng Nhược
Mạn chính là do chúng ta một tay gây ra, bản thân nó thật ra cũng đã sớm biết, chỉ là vẫn chìm đắm trong sự hận thù của bản thân, hoặc có thể nói không muốn thừa nhận, nhưng mà hôm nay xảy ra chuyện như vậy… chính là thằng bé đã nghĩ thông suốt!”
“Ông nói thật sao?” Hứa Vy Nhân không dám tin tưởng hỏi, nếu như thật sự là như vậy thì thật quá tốt rồi.
Hạ Thiên gật đầu: “Hi vọng thông qua chuyện này, thằng bé thật sự nghĩ thông suốt, chứ không phải
là tạm thời!”