“Sẽ không, sẽ không đâu, thằng bé nói với tôi, ngày mai muốn ăn bữa sáng do chính tôi làm, thằng bé đã lâu rồi không cùng chúng ta ăn sáng!” Hứa Vy Nhân hưng phấn nói, sau đó đôi mắt tràn ngập nước mắt.
Hạ Thiên nhìn bà: “Được rồi, con trai đã ổn, bà còn khóc gì nữa!”
“Tôi vui mừng mà!” Hứa Vy Nhân nói, “Thật tốt, Tiểu Hy trở về, Tử Dục cũng suy nghĩ thông suốt, cả nhà chúng ta cũng đã khôi phục lại dáng vẻ như trước đây!”
Hạ Thiên mỉm cười: “Được rồi, nghỉ ngơi sớm thôi, ngày mai tôi cũng muốn ăn bữa sáng do bà chuẩn bị, bà đã lâu rồi không làm!”
Nghe thấy những lời này của ông, Hứa Vy Nhân vỗ lên vai anh, sau đó bật cười: “Được rồi, nghỉ ngơi sớm thôi!”
“Được!”
Vừa nằm xuống, Hứa Vy Nhân liền đột nhiên nhớ đến một điều: “Đúng rồi Cảnh Thiên, tôi vẫn còn một chuyện!”
“Chuyện gì!”
“Ông nói xem, người tên Vinh Cẩm kia có phải thật sự là ba ruột của Tiểu Hy hay không?” Hứa Vy Nhân hỏi.
Nhắc đến Vinh cẩm, Hạ Thiên xoay đầu lại nhìn bà: “Bà chính là đang nói đến Vinh cẩm của tập đoàn Vinh Nhạc?”
Hứa Vy Nhân gật đầu: “Tôi nghe nói lần này ông ấy cũng có góp phần ra mặt giúp đỡ Tiểu Hy, còn có lần hiến máu lần trước, thái độ của ông ta đối với Tiểu Hy không giống, ông nói xem ông ta có phải
thật sự là…?”
Nhắc đến những chuyện này, Hạ Thiên cũng nhớ lại, càng suy nghĩ càng cảm thấy có khả năng.
“Tôi cũng cảm thấy rất giống!”
“Ông nói xem chuyện này chúng ta có cần nói với Tiểu Hy hay không?” Hứa Vy Nhân hỏi.
Trước đây, bọn họ sợ hãi Hạ Tử Hy sẽ bị cướp đi, nhưng mà hiện tại bọn họ đã không còn cảm giác như vậy, sự thay đổi trong một năm này cũng quá nhiều, bọn họ đều biết rằng, Hạ Tử Hy không
phải là loại người như vậy, hơn nữa nếu che dấu như vậy cũng không phải là chuyện tốt gì.
Hạ Thiên suy nghĩ: “Để xem đã, nếu như thật sự là Vinh cẩm, ông ấy vẫn luôn không nhắc đến nhất định có lý do của mình, Cảnh Thiên cũng biết chuyện này, đợi sau khi tôi bàn bạc với cậu ta rồi lại nói vậy!”
Hứa Vy Nhân cũng gật đầu.
“Ngủ thôi!”
“Được!”
Một tuần sau, vết thương của Mục Cảnh Thiên cũng đã khôi phục được kha khá.
Mục lão thái thái nhìn bọn họ: “Hai người các cháu, thật sự là nhiều kiếp nạn, làm việc tốt thường gặp nhiều kiếp nạn.
Hạ Tử Hy nhìn bọn họ: “Để mọi người lo lắng rồi!”
“Lo lắng chính là lần này, điều quan trọng nhất chính là hai cháu không sao, bà nghe nói ủy viên Lý đã bị bắt, không nghĩ đến ông
ta vậy mà lại điên cuồng như vậy!” Mục lão thái thái nói, nhớ đến những chuyện xảy ra liên tiếp tại công ty thật sự khiến người ta hoảng sợ.
“Vâng, cháu cũng đã nghe nói rồi!”
“Bà nghe nói, là người bên phía Vinh Cẩm tố giác!” Mục lão thái thái lên tiếng.
Nhắc đến Vinh cẩm, Mục Cảnh Thiên giống như cảm giác như thiếu một điều gì, có điều cũng không phủ nhận: “Đúng vậy!”
“Hừ, không nghĩ đến Vinh cẩm con người này nhìn vô cùng nghiêm khắc, nhưng làm người cũng không tệ!” Mục lão thái thái nói, “nếu bà nhớ không lầm, đây cũng không phải là lần đầu tiên ông ta giúp đỡ cháu, bà nhớ rõ lần trước Tiểu Hy xảy ra chuyện cũng là do ông ấy hiến máu có phải không?” Mục lão thái thái hỏi.
Nhắc đến chuyện này, Hạ Tử Hy ngây người: “Hiến máu? Hiến máu gì?” ánh mắt nghi ngờ nhìn sang Mục Cảnh Thiên.
Mục Cảnh Thiên nhìn về phía cô
mỉm cười, cũng không giải thích quá nhiều, chỉ nhìn về phía Mục lão thái thái gật đầu: “Đúng vậy!”
“Hai cháu tranh thủ thời gian, đi thăm ông ấy, thể hiện lòng biết ơn!”
“Nhất định!” Mục Cảnh Thiên gật đầu.
Chuyện này giống như chỉ có duy nhất Hạ Tử Hy không nắm rõ tình huống.
Mục phu nhân lúc này bế Tiểu Thời Quang lên tiếng: “Hai con không biết, ngày hai đứa xảy ra
chuyện, Tiểu Thời Quang khóc nháo đến mức dỗ như thế nào cũng không dỗ được, mẹ từ trước đến giờ chưa từng nhìn thấy đứa bé như vậy, hiện tại nghĩ lại thì ra chính là ba mẹ tâm liền tâm!”
Nghe thấy những lời này của Mục phu nhân, Hạ Tử Hy ôm lấy Tiểu Thời Quang, nhẹ nhàng ôm thằng bé, lúc đó cô quả thật không suy nghĩ quá nhiều, dù cho Mục Cảnh Thiên đã nhắc đến Tiểu Thời Quang, nhưng cô vẫn không nỡ, cũng không có cách nào từ bỏ được Mục Cảnh Thiên, hiện tại nhớ lại trong tim đột
nhiên thoáng hiện lên cảm giác áy náy.