Giống như nhận ra suy nghĩ của cô, Mục Cảnh Thiên lên tiếng: “Được rồi, bà nội, mẹ, thằng bé trước mắt giao cho hai người trông nom, con cùng Tiểu Hy ra ngoài có chút chuyện!”
“Ra ngoài? Con muốn đi đâu? vết thương của con vẫn chưa hoàn toàn khôi phục!” Mục phu nhân nói.
“Vết thương của con hiện tại đã không còn bất kỳ vấn đề gì, con mang Tiểu Hy ra ngoài xử lý chút
chuyện, rất nhanh sẽ trở lại!”
Mục phu nhân gật đầu: “Vậy thì được, đi sớm về sớm!”
“Được!”
Mục Cảnh Thiên gật đầu, lập tức kéo Hạ Tử Hy bước ra bên ngoài.
“Này, anh muốn mang em đi đâu?” Hạ Tử Hy hỏi.
“Tất nhiên là cỏ chuyện rồi!”
Cho đến tận khi bước lên xe, Hạ Tử Hy vẫn nhìn sang Mục Cảnh
Thiên: “Có phải có chuyện gì muốn nói với em hay không!”
Khi nghe thấy câu hỏi này của Hạ Tử Hy, Mục Cảnh Thiên suy nghĩ một lát: “Tiểu Hy, thật ra anh không phải chỉ có một chuyện không nói cho em, mà là hai chuyện!”
“Hi vọng sau khi nghe xong em có thể bình tĩnh một chút!”
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của anh, Hạ Tử Hy gật đầu: “Được!”
“Thật ra lần trước em xảy ra chuyện, cần truyền máu, cũng vì
nhóm máu của em đặc biệt, căn bản không cách nào tìm được, là Vinh Cẩm đã hiến máu cho em!” Mục Cảnh Thiên nói.
“Ông ấy…hiến máu cho em sao?” Hạ Tử Hy hỏi.
Mục Cảnh Thiên gật đầu.
Hạ Tử Hy mím môi, nhìn Mục Cảnh Thiên, mặc dù không lên tiếng, nhưng đôi mắt kia đã bán đứng cô.
Cô đang suy nghĩ đến một chuyện.
Trong nhất thời có quá nhiều sự trùng hợp.
“Còn chuyện khác? vẫn còn một chuyện nữa!” Hạ Tử Hy nhìn anh hỏi.
“Còn một chuyện khác chính là…” Mục Cảnh Thiên nhìn cô, nghĩ đến vài ngày trước Hạ Thiên đến tìm anh cũng vì nói đến chuyện này, có lẽ hiện tại cũng đã đến lúc nên nói cho cô biết rồi.
“Nói đi, em có thể chịu đựng được!” Hạ Tử Hy nói.
Mục Cảnh Thiên cũng nhìn cô, hít
sâu một hơi sau đó chậm rãi nói: “Vinh Cẩm…chính là ba ruột của em!”
Sau khi nghe thấy điều này, Hạ Tử Hy cũng không có bấy kỳ phản ứng nào, chỉ là vẫn luôn nhìn thẳng về phía Mục Cảnh Thiên.
“Tiêu Nhạc là mẹ ruột của em, ba của anh đã từng chăm sóc cho bà ấy, ông ấy cũng là người duy nhất biết rõ mọi chuyện, biết được em được đặt trước cửa nhà Hạ gia, cũng chính là ông ấy muốn anh cưới em!”
“Chuyện này anh trước đây không hề biết chuyện này, nhưng mà cũng vì có quá nhiều điều trùng họp nên anh không thể không nghi ngờ, cho đến một năm trước khi anh đến tìm, ông ấy mời đích thân thừa nhận!”
Hạ Tử Hy ngồi im, trên khuôn mặt không chút cảm xúc nào.
Thật ra, nếu như nói không biết, có khả năng chính là đang lừa gạt người khác, thông minh như cô, như thế nào lại không chút cảm giác nào, khi nhìn thấy bức hình của Tiêu Nhạc, nhìn thấy hình xăm bên người ông, còn có
cảm giác khi ở bên ông.
Trùng hợp vô cùng.
Chính là một cảm giác vô cùng kỳ lạ, có lẽ chính là điều mà người khác hay nói, quan hệ máu mủ.
Hạ Tử Hy trước giờ vẫn luôn cảm thấy kỳ quái, nhưng từ trước đến giờ vẫn chưa từng tìm hiểu hay chửng minh, cũng vì cô không dám.
Nhưng mà hiện tại, sự thật này, chân tướng sự việc cứ như vậy mà nói cho cô biết.
“Tiểu Hy, trước đây không nói với em, chính vì sợ em khó lòng chấp nhận, nhưng mà cảm thấy hiện tại nên nói với em!” Mục Cảnh Thiên nói.
Hạ Tử Hy ngồi im, từ đầu đến cuối đều không lên tiếng.
Nhìn thấy cô vẫn luôn im lặng không nói, Mục Cảnh Thiên nhìn cô hỏi: “Như thế nào?”
“không có gi!” Hạ Tử Hy lắc đầu.