Hạ Tử Hy gật đầu: “Được!”
Đơn giản nói vài câu, sau đó liền ngắt máy.
Lúc này, Mục Cảnh Thiên vừa tắm rửa xong bước ra khỏi phòng tắm: “Như thế nào? Không có chuyện gì xảy ra đúng không?” Mục Cảnh Thiên hỏi.
Hạ Tử HY gật đầu, từ trên bàn cầm lấy một ly trà gừng: “Anh mau uống thứ này!”
“Đây là gì?”
“Trà dừng, dì Lý đặc biệt nấu cho anh đó. Như vậy sẽ không bị cảm?”
“Sức khỏe của anh rất tốt, em không cần lo lắng!”
“Như vậy cũng phải uống!”
Nhìn dáng vẻ kiên trì của Hạ Tử Hy, giống như Mục Cảnh Thiên nếu như không uống, cô cũng sẽ không từ bỏ.
Mục Cảnh Thiên gật đầu, một hơi uống cạn.
Nhìn anh cuối cùng cũng ngoan ngoãn uống hết ly trà gừng, Hạ Tử Hy lúc này mới yên tâm một chút, vừa muốn thu dọn đồ đạc, lúc này Mục Cảnh Thiên đột
nhiên vươn tay nắm lấy tay cô.
“Ngày mai lại thu dọn, anh buồn ngủ rồi, em đi ngủ chung với anh!”
Nhìn anh, Hạ Tử Hy gật đầu, hai người nằm trên giường, Hạ Tử Hy dựa vào trên người Mục Cảnh Thiên, hai người không trò chuyện chỉ nhắm mắt dựa vào nhau nghỉ ngơi.
“Em yên tâm, nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì!” Mục Cảnh Thiên thì thầm nói, Hạ Tử Hy ngước mắt, khi muốn nói điều gì thì phát hiện ra Mục Cảnh Thiên
sớm đã ngủ thiếp đi.
Bóng đêm ấm áp, ánh trăng vàng nhạt thông qua khung cửa sổ sát đất chiếu sáng vào bên trong, vài phần mông lung, vài phần dịu dàng. Nửa thân người Mục Cảnh Thiên nằm nghiêng trên giường, ôm chặt lấy cô, máy lạnh trong phòng có chút lạnh lẽo, nhưng anh ngược lại nghỉ ngơi vô cùng thoải mái thư giãn.
Những ngày này vì chuyện của cô gần như nhiều đêm không yên giấc, hiện tại cuối cùng cũng có thể yên tâm nghỉ ngơi.
Hạ Tử Hy có chút đau lòng.
Sau đó, cô nhẹ nhàng lấy xuống cánh tay đang ôm lấy mình của Mục Cảnh Thiên, bước xuống giường sau đó chỉnh lại nhiệt độ trong phòng đến nhiệt độ thích hợp, nhếch lên nụ cười thỏa mãn sau đó một lần nữa quay về giường ôm lấy Mục Cảnh Thiên, cô cũng dự định sẽ nghỉ ngơi đàng hoàng đêm nay.
Ngày hôm sau, từ sáng sớm Hạ Tử Hy đã đến bệnh viện, đợi đến khi cô xuất hiện Vinh cẩm cũng
đã thức giấc, hơn nữa khí sắc cũng tốt hơn rất nhiều.
Khi bước vào nhìn thấy Vinh Cẩm, Hạ Tử Hy có chút sửng sốt: “Ba?”
“Tiểu Hy, con đã đến rồi?” Vinh Cẩm vừa làm phẫu thuật, khi nói chuyện vẫn tốn kha khá sức lực.
“Ba, ba tỉnh rồi? Ba không sao chứ?” Hạ Tử Hy nhìn ông hỏi.
“Con xem ba có giống như có chuyện gì hay không?” Vinh cẩm thốt lên từng chữ, dù cho vô cùng mất sức, nhưng vẫn muốn cùng
Hạ Tử Hy nói đôi lời.
“Được, ba trước mắt vẫn không nên nói chuyện, nghỉ ngơi thật tốt vào!” dứt lời sau đó nhìn sang A Hoa, “Bác sĩ đã đến kiểm tra hay chưa?”
A Hoa gật đầu: “Bác sĩ vừa rời khỏi, nói rằng tình huống anh Vinh vô cùng lạc quan, không xảy ra tình huống bài xích, cho nên hiện tại chỉ cần tịnh dưỡng cho thật tốt liền không có bất kỳ vấn đề gì!”
Hạ Tử Hy mỉm cười.
Đây quả thật chính là một tin tức vô cùng tốt đẹp.
Mục Cảnh Thiên đứng phía sau cũng mỉm cười: “Đây quả thật là tin tốt!”
“Chuyện này vẫn nên cảm ơn anh Mục tổng, nếu như không có cậu, anh Vinh e rằng sẽ không được như hiện tại!” A Hoa nói,
“Là cậu đã cứu anh Vinh, cũng tương đương với việc cứu tôi, sau này chỉ cần cậu giúp đỡ, tôi nhất định sẽ chết cũng không từ!”
Mục Cảnh Thiên cũng nhếch môi nói: “Phía bên của ba vừa mới
ổn, ông liền muốn chết cũng không từ? Tôi không cần ông có chết cũng không từ, chỉ cần ông chăm sóc cho ba là được!”
A Hoa dùng sức gật đầu.
Vinh Cẩm nhìn người bọn họ, trong mắt tràn ngập sự an ủi cùng thỏa mãn, không nghĩ đến có người bầu bạn bên cạnh chính là loại cảm giác này.
Khóe môi nhếch lên một nụ cười.
“Chuyện này ba đã nghe A Hoa nhắc đến, bất kể như thế nào, cũng phải cảm ơn con Cảnh
Thiên!”
“Ba, ba không cần khách sáo với con, đây là chuyện con nên làm!” vừa nói, ánh mắt anh liền nhìn sang Hạ Tử Hy, ánh mắt thân thiết.
Nhìn dáng vẻ ân ái của hai người, Vinh cẩm cũng yên tâm rất nhiều.
Có điều Hạ Tử Hy giống như đã quen thuộc với sự cưng chiều cùng tình yêu luôn vây quanh bất kỳ lúc nào của Mục Cảnh Thiên, liền trực tiếp ngó lơ, chỉ nhìn sang Vinh cẩm: “Ba, bắt đầu từ
ngày hôm nay, ba nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt, làm theo những gì bác sĩ dặn dò, có biết hay không?”
Vinh Cẩm gật đầu: “Được, ba nghe con!”
Câu nói này vừa thốt ra, Hạ Tử Hy đầu tiên cỏ chút khó lòng thích ứng, sau đó liền mỉm cười gật đầu.
Thời gian vui vẻ dù sao cũng trôi qua rất nhanh.
Trái tim của Vinh cẩm cũng không hề xảy ra bất kỳ hiện
tượng bài xích nào, sau khi tĩnh dưỡng một thời gian, sức khỏe cũng đã khá hơn rất nhiều.
ít rất hiện tại đã có thể xuất viện, chỉ là sau này e rằng không thể thực hiện được bất kỳ hoạt động kịch liệt nào, nhưng đối với Vinh Cẩm mà nói đây đã là sự xa xỉ rất lớn rồi.
Ngày này, Hạ Tử Hy cùng Mục Cảnh Thiên đến thăm ông.
Nhìn ông đang ngồi trong hoa viên, Hạ Tử Hy cùng Mục Cảnh Thiên liền bước sang: “Ba, hôm nay sức khỏe như thế nào?” Hạ
Tử Hy bước sang hỏi.
“Hai đứa đến rồi? Ba hiện tại đã khỏe hơn rất nhiều, như thế nào chỉ có hai đứa đến đây, Tiểu Thời Quang đâu?” Vinh cẩm nhìn bọn họ hỏi.
“Tiểu Thời Quang đang ờ nhà, ngày mai con sẽ bế cháu theo!”
“Được được, không được thì cứ để thằng bé ở nhà, đi đi về về cũng không tốt!”
Hạ Tử Hy bất lực.
Tiểu Thời Quang lúc này ở nhà
đang ngủ vô cùng ngon giấc, đến cả cô cũng không cách tranh giành được.
“Con sẽ thường xuyên bế cháu đến thăm ba!”
Vinh Cẩm gật đầu.
Hạ Tử Hy cùng Mục Cảnh Thiên liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn do Hạ Tử Hy lên tiếng: “Ba, thật ra hôm nay vẫn còn một chuyện muốn nói với ba!”
“Có chuyện gì?”
Hạ Tử Hy cùng Mục Cảnh Thiên
ngồi một bên ghế, cô lấy ra một phần tài liệu: “Đây là…”