Âm thanh từ tính từ phía sau vang lên, An Nhược Mạn thân thể chấn động, giống như bản thân đã nghe nhầm.
Cho đến khi Hạ Tử Dục bước lên phía trước, nhìn về phía cố Hoằng Nghị, phong độ cùng lịch sự mỉm cười chào hỏi: “Bác cố, cháu thay mặt ba cháu chúc bác sinh nhật vui vẻ, sức khỏe an khang!”
Khi nhìn thấy Hạ Tử Dục xuất hiện, An Nhược Mạn thoáng ngây người, tầm mắt không nhịn được nhìn sang.
Rất rõ ràng cố Mạc cũng không hề nghĩ đến, Hạ Tử Dục sẽ đến tham dự, khi nhìn thấy anh ta, tầm mắt của anh liền nhìn sang An Nhược Mạn, nhưng ánh mắt
cô lúc này ngược lại đang nhìn sang hướng khác.
Ánh mắt Cố Mạc lúc này nói không nên sự phức tạp.
Cố Hoằng Nghị nhìn Hạ Tử Dục, mỉm cười nói: “Được, giúp bác chuyển lời cảm ơn đến ba cháu, sức khỏe ông ấy gần đây như thế nào rồi?”
“Rất tốt!”
“Vậy thì được!”
Hai người khách sáo trò chuyện, nhưng ánh mắt Hạ Tử Dục chưa
từng nhìn sang phía An Nhược Mạn.
Lúc này cố Mạc đột nhiên vươn tay, nắm lấy bàn tay của An Nhược Mạn, cô thoáng ngây người, không nhịn được ngẩng đầu nhìn anh, cố Mạc ngược lại nhìn sang cố Hoằng Nghị: “Ba, con cùng Nhược Mạn đi sang bên kia trước!”
Cố Hoằng Nghị nhìn bọn họ, liên tục gật đầu: “Được, đi đi!”
Sau đó Cố Mặc liền kéo tay An Nhược Mạn bước sang một bên.
Nhìn thấy hai người bọn họ tay trong tay, đôi mắt trước giờ vẫn dịu dàng của Hạ Tử Dục thoáng hiện lên tia rét lạnh.
Cho đến tận khi bước đi được vài bước, An Nhược Mạn lúc này mới rút tay ra khỏi tay cố Mạc, nhìn anh: “Như thế nào?”
“Xin lỗi em!” cố Mạc trực tiếp xin lỗi.
An Nhược Mạn miễn cưõ’ng cười: “Xin lỗi cái gì?”
“Anh không nghĩ rằng anh ta sẽ đến đây!” cố Mạc nói, người mà
anh nhắc đến là ai, bọn họ đều vô cùng rõ ràng.
An Nhược Mạn cúi mắt, sau đó khóe môi nhếch lên nụ cười: “Em đã từng nói qua mọi chuyện đều đã trôi qua rồi, anh cũng không cần vì vậy mà xin lỗi, chuyện này không liên quan gì đến anh!”
“Em thật sự không để ý?” cố Mạc hỏi.
“Chuyện đã qua rồi, cần gì phải
để ý?”
Cô càng nói là chuyện đã qua, nhưng cố Mạc vẫn có một cảm
giác, bọn họ vẫn chưa kết thúc.
“Được, chỉ cần em không để ý đến là được!” cố Mạc cuối cùng thở phào một tiếng.
An Nhược Mạn mỉm cười nói:
“Em đến phòng vệ sinh!”
Cố Mạc gật đầu, An Nhược Mạn đặt ly champagne trong tay xuống sau đó bước đến phòng vệ sinh.
Còn Hạ Tử Dục ờ bên này đứng trong một góc phớt lờ không ít sự chào hỏi của nhiều người, ánh mắt nhìn theo bóng lưng của
cô…thâm sâu khó dò.
Từ phòng vệ sinh bước ra ngoài, An Nhược Mạn ngược lại chạm mặt một người.
“Thật ngại quá!” An Nhược Mạn ngước mắt.
“Không sao cả, có điều cô là…?” người đối diện nhìn sang An Nhược Mạn, ánh mắt nhìn vô cùng chăm chú về phía cô.
An Nhược Mạn ngước mắt, nhìn người đàn ông trước mặt, chân mày dần nhíu chặt, cũng vì từ trong ánh mắt của ông ta, An
Nhược Mạn nhìn thấy một tia nguy hiểm.
“Xin chào, An Nhược Mạn!” cô lùi về sau một bước, xa cách lên tiếng.
“An Nhược Mạn, một cái tên rất hay!” người đàn ông kia nói.
Đối với sự khen ngợi của ông, An Nhược Mạn không muốn để ý đến: “Vần còn người đợi tôi, tôi đi trước đây!”
“Này, đợi đã, An tiểu thư…” người đàn ông kia vươn tay bắt lấy cô, An Nhược Mạn ngược lại
trực tiếp rút tay về, hành động này rõ ràng chính là đang nói cho đối phương biết rằng cô không phải loại người đó.
Còn đối phương nhìn An Nhược Mạn phản kháng chỉ mỉm cười: “An tiểu thư đừng lo lắng, tôi không phải là người xấu, chỉ là cảm thấy có duyên với cô, muốn trao đổi số điện thoại mà thôi!”
“Thật ngại quá, tôi hôm nay không mang theo điện thoại, cũng không nhớ được số điện thoại của mình, cho nên xin lỗi!” An Nhược Mạn nói.
“Vậy sao? An tiểu thu có phải xem thường tôi, cho nên cố ý không muốn đưa không?” người đàn ông kia có chút không vui nói.
Nhưng An Nhược Mạn càng không vui, cũng không muốn nhiều lời với ông ta, cử như vậy mà rời khỏi.
Người đàn ông kia làm sao đồng ý, trực tiếp chắn đến trước mặt An Nhược Mạn: “Hạ tiểu thư, cô muốn đi đâu?”
“Ông…”
“Chính vào lúc này, Hạ Tử Dục bước sang, trùng họp nhìn thấy cảnh này, không nói hai lời trực tiếp bước sang: “Vu tổng, ông đây là muốn làm gì?”
Nghe thấy giọng nói vang lên sau lưng, Vu tồng quay đầu lại khi nhìn thấy Hạ Tử Dục, khuôn mặt lộ ra nụ cười: “Hạ tổng!”