Ánh mắt Hạ Tử Dục nhìn về phía An Nhược Mạn, cô lúc này cũng đang nhìn anh. Không nghĩ đến ngược lại khiến anh bắt gặp tình cảnh này, tầm mắt liền dời sang hướng khác.
Lúc này, Hạ Tử Dục nhìn sang Vu tổng kia lên tiếng: “Quên giới thiệu với ông, đây là…bạn gái cùa tôi!” vừa nói, anh liền trực tiếp kéo An Nhược Mạn vào vòng tay mình.
An Nhược Mạn kinh ngạc, nhìn cánh tay trên vai, lại quay đầu nhìn sang Hạ Tử Dục, đôi mắt tràn ngập sự khỏ tin.
Vu tổng nghe đến đây, nhất thời hiểu rõ chuyện gì, lập tức bật cười: “Thì là chuyện chính là như vậy, tôi vừa rồi chỉ cùng An tiểu thư đây chạm mặt mà thôi, nếu đã như vậy, vậy thì tôi không làm phiền hai người!” vừa dứt lời, liền trực tiếp rời khỏi.
An Nhược Mạn cùng Hạ Tử Dục đứng một bên, nhìn Vu tổng rời khỏi, An Nhược Mạn cũng bước ra khỏi vòng tay của Hạ Tử Dục.
Giống như có thể nhận ra sự phản kháng của cô, Hạ Tử Dục nhìn sang cô: “Vừa rồi là chuyện bất đắc dĩ…”
“Anh không cần giải thích, em hiểu rõ!” vừa dứt lời, An Nhược Mạn liền rời đi.
“Nhược Mạn…” anh gọi tên cô.
Nhưng An Nhược Mạn ngược lại giống như không nghe thấy bất kỳ điều gì, trực tiếp rời đi.
Hạ Tử Dục đứng bất động trong vài giây, cuối cùng vẫn đuổi theo.
An Nhược Mạn chạy ra khỏi buổi tiệc, bước trên đường lớn, không phải cô muốn chạy trốn, mà cô chỉ không tinh nguyện bị người khác nhìn thấy cô thê thảm như
vạy.
Đặc biệt không tình nguyện để Hạ Tử Dục nhìn thấy.
Cầm lấy điện thoại gọi cho cố Mạc: “Thật ngại quá, em đột nhiên có chút chuyện, phải đi trước đây!” dứt lời trực tiếp ngắt máy, căn bản không cho cố Mạc cơ hội lên tiếng.
Đêm khuya, bầu trời đầy sao.
Nhiệt độ có chút lạnh, An Nhược Mạn mặc áo dạ hội, bước trên đường.
Gió đêm thổi đến có chút buốt lạnh, cô liền vươn tay ôm lấy bản thân mình.
Chính vào lúc này, Hạ Tử Dục đã đuổi kịp đến: “Nhược Mạn…”
An Nhược Mạn quay đầu, như thế nào cũng không nghĩ đến anh sẽ đuổi theo, trong cơn gió lạnh, thân thể run rẩy, nhưng ánh mắt vẫn trong suốt nhìn về phía anh: “Còn chuyện gì khác sao?”
“Chúng ta nói chuyện một lát?”
Hạ Tử Dục lên tiếng.
“Không cân đâu, giữa hai chúng
ta cũng không có gì để nói!” An Nhược Mạn cũng không muốn nhắc đến những chuyện khác, xoay người muốn rời khỏi.
Hạ Tử Dục đuổi theo nắm chặt lấy tay cô: “Nhược Mạn, anh thật lòng muốn cùng em nói chuyện đàng hoàng!”
An Nhược Mạn nhíu mày, có chút tức giận nhìn anh: “Hạ tổng, anh cảm thấy giữa chúng ta có gì để nói sao? Hay là nói, anh muốn xin lỗi, nếu là như vậy, vậy thì cũng không cần đâu, cũng vì anh không hề có lỗi với tôi!”
Chân mày Hạ Tử Dục càng nhíu chặt, nhìn chằm chằm cô, ánh mắt lộ ra nét kì lạ, cũng không biết nên nói gì mới tốt.
“Nếu đã như vậy, vậy thì anh tiễn em về!” anh nói.
“Không cần!” An Nhược Mạn quả quyết từ chối.
Nhưng Hạ Tử Dục làm sao để mặc cô, trực tiếp cởi áo vest, khoác lên người cô.
Đối với hành động không biết tại sao của cô, An Nhược Mạn vô cùng không thoải mái, cô trực
tiếp vứt xuống: “Hạ tổng, anh không nghe hiểu những gì tôi đang nói sao? Tôi đã nói rằng không cần, anh có thể tự mình trở về!”
“Hiện tại đã khuya rồi, không lẽ em muốn cứ như vậy trở về? Hay là nói rằng em vẫn muốn gặp những người như Vu tổng!” Hạ Tử Dục hỏi ngược lại, giọng nói có chút không nhịn được vuốt cao, nhìn giống như có vài phần tức giận.
Nhưng anh có chỗ nào tức giận, anh chỉ cảm thấy nhụt chí chỉ vì An Nhược Mạn không tiếp nhận
lòng tốt của mình.
An Nhược Mạn thở dốc, phẫn nộ nhìn anh: “Vậy thì như thế nào? Đây dù sao cũng là chuyện của tôi, cũng không liên quan đến anh; Hạ tổng, hai người chúng ta sớm đã không còn bất kỳ quan hệ gì, tôi không cần sự quan tâm của anh!”
Hai người nhìn nhau, ánh sáng trong mắt có chút không rõ ràng.