Vị trí của Hạ Tử Dục lúc này có thể rõ ràng quan sát được hai người bọn họ, bóng lưng của cố Mạc còn có sườn mặt của An Nhược Mạn.
Nhìn thấy hai người bọn họ nói cười vui vẻ, hàng chân mày rậm của anh dần nhíu chặt, sự u buồn dưới đát mắt ngược lại khiến người khác nhìn không thấu.
“Hạ tổng, không lẽ anh không có gì để nói với tôi sao?” người con
gái đối diện nhìn anh hỏi, giống như có chút bất mãn vì bị phớt lờ,
Nghe thấy giọng nói của cô, ánh mắt Hạ Tử Dục mới từ bóng lưng phía xa thu hồi tầm mắt, ánh mắt lúc này cũng đặt trên người con gái đối diện, suy nghĩ một lát liền nói: “Lý tiểu thư, tôi nghĩ giữa hai chúng ta không thích hợp, cô cảm thấy như thế nào?” Hạ Tử Dục trực tiếp đặt câu hỏi, đến một chút mặt mũi cũng không giũ’ lại.
Có điều người con gái kia cũng không tức giận, rõ ràng có chút hứng thú nhìn anh: “Hạ tổng, anh
cái gì cũng không hỏi, cũng không nói bất kỳ điều gì, cứ trực tiếp nói thẳng với tôi như vậy, hay đây chính là chiêu trò lạt mềm buộc chặt của anh?” Lý Thanh Thanh mười phần tự tin nói, bất kể về vẻ bề ngoài, vóc dáng hay gia thế cô đều vô cùng ưu việt,
Hạ Tử Dục không có lý do gì để từ chối trực tiếp, cho nên cô khẳng định anh đây chính là đang cùng cô chơi trò tâm lý.
“Tôi không có lý do gì phải chơi chiêu trò với cô, thời gian đối với tôi mà nói rất quý giá!” Hạ Tử Dục tích chù’ như vàng, ánh mắt vẫn nhìn về phái bóng hình bên
kia.
“Vậy thì anh có ý gì? Nếu như anh đã không có hứng thú, vậy tại sao còn hẹn tôi ra ngoài gặp mặt?” Lý Thanh Thanh nhíu mày, rõ ràng có chút không vui.
“Cũng vì đối phó!”
“Có ý gì?
n
“Tóm lại chính là nói rằng hẹn cô ra ngoài mặt cũng vì tôn trọng, nhưng chúng ta không phù hợp!” Hạ Tử Dục cũng không muốn nhiều lời, có đôi khi đơn giản dứt khoát chính là biện pháp tốt nhất.
Nhận ra sự nghiêm túc của anh, nhưng chính như vậy càng khiến cho sắc mặt Lý Thanh Thanh không cách nào khống chế được: “Hạ tổng, anh dù sao cũng nên có một lời giải thích? Tôi nghĩ rằng điều kiện bản thân không tệ, có điểm nào không xứng với anh?”
Hạ Tử Dục ngồi im, hai chân bắt chéo, tư thế tao nhã: “Không phải là cô không xứng với tôi…”
“Vậy vì nguyên nhân gì?”
Cũng vì trên thế giới đã từng có một người xuất hiện, có lẽ đã bỏ
lỡ, nhưng cũng vì sự xuất hiện của cô, ngược lại chính là sự chứng minh tốt nhất, cũng vì cô, cho nên tất cả mọi thứ đều trở nên không xứng.
Hạ Tử Dục cũng không hề lên tiếng giải thích, ánh mắt anh không nhịn được nhìn về phái bóng lưng đằng xa kia, trong mắt lóe lên sự phức tạp, giống như đến bản thân anh cũng không ý thức được.
Thu hồi tầm mắt, sau đó chậm rãi nói: “Tôi nghĩ có lẽ cô cũng biết, tôi đã từng kết hôn!”
“Không phải anh đã ly hôn rồi sao?” Lý Thanh Thanh lập tức hỏi ngược lại.
“Quả thật đã ly hôn, nhưng mà… tôi không cách nào buông xuống được!” Hạ Tử Dục nói, tầm mắt lại một lần nữa nhìn về phía nụ cười rạng rỡ phía bên kia, ánh mắt càng thêm u tối vài phần.
Trái tim của anh ngược lại không cách nào bình tĩnh được.
Lý Thanh Thanh nhất thời hiểu rõ, ngồi đối diện anh, tức giận nhìn khuôn mặt không chút cảm xúc ấy.
Từ sau khi gặp Hạ Tử Dục, anh chưa từng cho cô sắc mặt tốt, cô cho rằng đàn ông chính là như vậy, nhưng không nghĩ rằng, chỉ là anh lười biếng không muốn cho cô thấy sắc mặt tốt của mình mà thôi.
Lý Thanh Thanh hung hăng đứng bật dậy: “Nếu đã như vậy, vậy thì tôi cũng không miễn cưỡng!” cầm lấy ly nước trên bàn hất thẳng vào người Hạ Tử Dục, “Hạ tổng, nếu như không có ý gì, vậy thì cũng không cần lãng phí thời gian của nhau!” dứt lời xoay người liền trực tiếp rời khỏi.
cố Mạc cùng An Nhược Mạn ở bên này, hành động của hai người đằng kia cũng thu hút không ít sự chú ý.
Tầm mắt An Nhược Mạn nhìn sang, chỉ nhìn thấy một bóng lưng thấp thoáng sau tấm rèm, nhìn không rõ tình huống, càng không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhìn thấy người con gái vừa rồi cùng anh xuất hiện hiện tại tức giận bỏ đi.
Cố Mạc cũng chú ý đến động tĩnh bên kia, cũng không đưa ra đánh giá chỉ nhìn cô: “Chúng ta đi thôi!”
An Nhược Mạn lúc này mới thu hồi tầm mắt, gật đầu, sau đó đứng dậy cùng bưó’c ra ngoài cùng Cố Mạc.
Từ đầu đến cuối, Hạ Tử Dục vẫn ngồi im tại vị trí, mặc dù trên người ướt đẫm, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến khí chất của anh, nhìn An Nhược Mạn cùng Cố Mạc rời đi, ánh mắt anh vẫn dõi theo bóng lưng cô.