Tác giả: Mục Cảnh Thiên
Thể loại: Ngôn tình, ngược
Chương 135: Muốn trừng phạt cô!
“Đúng vậy!” Mục Cảnh Thiên nhìn anh ta bình tĩnh trả lời, trong giọng nói vô cùng chắc chắn.
“Biến mất hai ngày, tôi còn nghĩ rằng cô dự tính lần này sẽ âm thầm rời đi!” Mục Cảnh Thiên nhìn cô nói, hắn dám thề rằng; nếu như Hạ Tử Hy lại một lần nữa không nói lời nào liền biến mất; dù cho dùng bất kỳ phương pháp nào, dù cho phải đuổi theo đến tận chân trời góc biển, hắn cũng nhất định sẽ tìm cho bằng được cô.
Nghe câu nói này của Mục Cảnh Thiên, Hạ Tử Hy mỉm cười, sau đó xoay người sang nhìn hắn: “Mục
tổng, có phải anh suy nghĩ quá nhiều rồi không, tôi tại sao lại phải bỏ đi chứ?”
Dáng vẻ bình tĩnh của Hạ Tử Hy càng khiến cho hắn muốn xử lý cô: “Tại sao ư? Cô không biết phải đã biết lý do rồi sao?” vừa nói, Mục Cảnh Thiên liền tiến lên phía trước, thân hình cao lớn mang theo khí thế đè ép người khác, Hạ Tử Hy nhíu mày không kiềm được lùi về sau một bước: “Mục Cảnh Thiên, anh đây là muốn làm
gì?”
“Muốn trừng phạt cô!” Mục Cảnh Thiên vừa nhìn vừa nghiến răng nói với Hạ Tử Hy.
Hạ Tử Hy:
Đứng yên trong chốc lát, cô nhíu mày nói: “Mục Cảnh Thiên, nếu như anh vì chuyện tôi lừa gạt anh, vậy thì hiện tại tôi sẽ xin lỗi; nhưng tôi vẫn không thừa nhận mình đã phạm lỗi; nếu có sai thì chỉ sai ở chỗ tôi đã che dấu, không nói sự thật với anh mà thôi; hơn nữa bản thân anh cũng không nhận ra tôi; cho nên hiện tại anh đừng hòng lấy Hạ thị ra hăm dọa tôi!”
“Vậy sao?” vừa nói, khóe môi Mục Cảnh Thiên nhếch lên một nụ cười lạnh, từ từ cúi thấp người, ánh mắt sắc bén như chim ưng chăm chú nhìn Hạ Tử Hy “Vậy...chuyện của ba năm trước thì sao? Cũng chỉ là che dấu
không nói sự thật với tôi sao?
Nghe câu nói này của hắn, Hạ Tử Hy ngây người, ngước mắt nhìn người trước mặt.
“Vậy sao?” vừa nói, khóe môi Mục Cảnh Thiên nhếch lên một nụ cười lạnh, từ từ cúi thấp người, ánh mắt sắc bén như chim ưng chăm chú nhìn Hạ Tử Hy “Vậy...chuyện của ba năm trước thì sao? Cũng chỉ là che dấu không nói sự thật với tôi sao?”
Nghe câu nói này của hắn, Hạ Tử Hy ngây người, ngước mắt nhìn người trước mặt.
Mục Cảnh Thiên phát hiện rồi?
Anh ta cuối cùng vẫn phát hiện!
Đây cũng là việc mà Hạ Tử Hy luôn lo lắng trong lòng.
Lúc ban đầu gả cho Mục Cảnh Thiên, mặc dù là cô tự nguyện nhưng ngày đó cũng chỉ vì cứu Hạ thị.
Khi nhìn thấy tính cách lạm tình khắp nơi của Mục Cảnh Thiên, cô không còn cách nào khác đành sử dụng biện pháp này.
Không ai ngờ rằng, trong một năm đó, Mục Cảnh Thiên thật sự rất ít về nhà gặp cô.
Nhiều nhất cũng chỉ có hai lần.
Lần đầu tiên chính là ngày đăng ký kết hôn; lần thứ hai chính là ngày hắn dẫn cô về Mục gia; cũng không hề tổ chức hôn lễ.
Từ đó về sau, cô cũng không có cơ hội gặp Mục Cảnh Thiên.
Nói chính xác hơn, là Mục Cảnh Thiên không hề gặp qua cô; còn về phía cô thì cứ cách dăm ba bữa lại thấy anh ta xuất hiện trên các trang tin tức.
Hiện tại, không nghĩ rằng Mục Cảnh Thiên lại phát hiện ra.
Nhìn trong đôi mắt Hạ Tử Hy khi đang nhìn mình, tràn ngập nghi ngờ xen kẽ kinh ngạc; Mục Cảnh Thiên có thể khẳng định một điều chắc chắn rằng; người phụ nữ này đang chột dạ!
‘Thế nào? Không còn gì để nói nữa
sao?” Mục Cảnh Thiên gằn giọng nói với cô.
“Tôi...tôi không hiểu anh đang nói gì!” Hạ Tử Hy chột dạ nói.
Hiện tại phủ nhận có phải quá muộn hay không?
“Không biết?” nghe câu nói này của cô, khóe môi Mục Cảnh Thiên nhếch lên một nụ cười lạnh: “Hạ Tử Hy, cô giả vờ; cô cứ tiếp tục giả vờ; không sớm thì muộn tôi sẽ xé nát khuôn mặt giả tạo này của cô!”
Người phụ nữ này, vậy mà lại lừa gạt hắn lâu như vậy!
Hạ Tử Hy hiện tại không biết nên nói gì mới tốt; dù sao cũng là cô lừa gạt người khác trước; hiện tại nói gì cũng có chút không tự tin.
“Mục tổng, anh đến đây nhất định vì có chuyện cần giải quyết đúng không? Vậy anh cứ tự nhiên, tôi đi trước vậy!” vừa dứt lời, Hạ Tử Hy lập tức lách người rời đi.
Sau đó một giây kế tiếp, Mục Cảnh Thiên lập tức tóm chặt bàn tay cô: “Ai cho phép cô rời đi?”
Hạ Tử Hy nhíu mày: “Vậy anh muốn như thế nào?”
Hạ Tử Hy, cô đùa giỡn tôi lâu như
vậy; hiện tại liền muốn phủi tay xem như không xảy ra chuyện gì?” Mục Cảnh Thiên tóm chặt lấy đôi vai cô nói.
“Vậy anh muốn tôi phải làm như thế nào?” Hạ Tử Hy hỏi.
“Muốn như thế nào? Cô nói xem?” Mục Cảnh Thiên hỏi ngược lại; gần như nghiến răng từng chữ mà nói.
Cho đến thời điểm hiện tại, hắn quả thực không biết nên xử lý Hạ Tử Hy như thế nào.
Nếu như đã nghĩ ra được thì hắn còn đứng đây làm gì?
Ánh mắt hai người nhìn chăm chú vào đối phương.
Một người bình tĩnh, một kẻ tức giận.
Lúc này, chị Trương đang đứng trong căn biệt thự chứng kiến cảnh trước mắt; nhịn không được kích động nói: “Lão gia, thật sự không ngăn cản hai người bọn họ sao?”
Mục Trăn bình tĩnh ngồi trên ghế sofa; như vô cùng kiên quyết ra lệnh: “Chị Trương, chị cũng xem như không thấy gì cả!”
Chị Trương: “...”
Được rôi, vậy thì chị đành xem như
không thấy tình cảnh trước mắt vậy!
Nhưng ánh mắt vẫn như có như không nhìn về phía bên ngoài cửa sổ.
“Mục Cảnh Thiên, không phải anh cũng không muốn cưới tôi hay sao? Tôi lừa gạt anh hay không thì có gì khác biệt?” Hạ Tử Hy nhíu mày, vô cùng bất mãn khi nói chuyện với Mục Cảnh Thiên.
Lời này càng khiến cho Mục Cảnh Thiên tức giận, hắn nhìn cô nói: “Tất nhiên là có!”
“Có gì khác biệt?”
Mục Cảnh Thiên trực tiếp kéo tay cô
rời đi.
“Anh muốn dẫn tôi đi đâu??”
“Đi chứng minh cho cô biết khác biệt ở đâu!” dứt lời Mục Cảnh Thiên liền kéo Hạ Tử Hy bước lên xe; sau khi mở cửa xe liền tập tức đẩy cô vào bên trong.
“Mục Cảnh Thiên!!!” Hạ Tử Hy tức giận hét lên; nhưng trong mắt Mục Cảnh Thiên hoàn toàn không có bất kỳ tác dụng nào.
Lúc này, chị Trương đang quan sát bên trong kích động nói: “Lão gia, thiếu phu nhân bị thiếu gia mang đi rồi!”
“Mang đi thì mang đi thôi; cũng không phải chuyện gì to tát! Con bé ấy lém lỉnh, chủ kiến lại nhiều; không có chuyện nó chịu thiệt thòi đâu!” Mục Trăn bình tĩnh nói.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!