Chương 349: Em không biết anh đang nói gì!
Có những chuyện chỉ mình cô biết, Mục Cánh Thiên làm sao có thể biết rõ được? Hoặc có thế nói Mục Cảnh Thiên chính là cố ý nói như vậy chính là muốn gài cô?
“Em không biết anh đang nói gì!” Lăng Tiêu Vân phủ nhận.
Nhắc đến chuyện này, khóe môi Mục Cảnh Thiên nhếch lên một nụ cười khinh thường: “Tiêu Vân, em thay đồi rồi, anh càng ngày càng không nhận ra em, em cho rằng những chuyện em đang làm thật sự không ai biết hay sao?”
“Nếu như không phải do em gọi điện thoại đến cho ký giả thì bọn họ làm sao biết được Hạ Tử Hy sẽ đi ra từ
bãi giữ xe, nếu như không phải em lên tiếng trước thì bọn họ làm sao có thế vượt qua bào vệ đế thuận lợi tiến vào bên trong?” Mục Cảnh Thiên nhấn mạnh từng chữ hỏi, “Nếu như không phải vì những chuyện này, Hạ Tử Hy làm sao cỏ thề bị ký già vây quanh rồi bị thương chứ?”
Nhìn từng câu từng chữ Mục Cảnh Thiên nói ra, Láng Tiêu chết lặng tại chỗ, không biết nên nói gì mới tốt.
“Em cố ý tách anh ra, muốn anh tiễn em về nhà, mục đích chính là muốn Hạ Tử Hy bị ký giả bao vây ở bãi giũ’ xe đúng không? Tiêu Vân, nếu muốn người khác không biết, tốt nhất đừng làm, em cảm thấy có khả năng không?” Mục Cảnh Thiên hỏi.
Lãng Tiêu Vân đứng im chớp mắt nhìn hắn, thì ra Mục Cảnh Thiên đã biết tất cả.
“Cho nên anh vì nguyên nhân này mới lạnh nhạt với em sao?” Lăng Tiêu Vân chớp mắt, ủy khuất nhìn Mục Cành Thiên hỏi.
Mục Cảnh Thiên không trả lời cô, nhưng sự im lặng của hắn đã nói lên tất cả.
Lúc náy Láng Tiêu Vân nhếch môi cười lạnh: “Đúng vậy, em thừa nhận, những chuyện này do một tay em sắp xếp, vậy thì như thế nào? Anh nói cõ ta chưa từng làm qua bất kỳ việc gì tổn thương em, vậy anh có biết rằng việc cô ta làm với em không bằng một
phần ngàn, một phần vạn việc em gây ra cho cô ta!” Lãng Tiêu Vấn nhìn Mục Cảnh Thiên hét lên.
“Từ khi cô ta xuất hiện, ánh mắt của anh đã không ngừng dính chặt lên người cô ta, từ trước đến giờ chưa bao giờ nghĩ đến cảm nhận của em; Cảnh Thiên anh có từng suy nghĩ qua cho em hay chưa?”
“Đó là chuyện giữa hai chúng ta không liên quan gì đến cô ấy!” Mục Cảnh Thiên nói.
“Không có sao? Nếu như khồng phải vì sự xuất hiện của cô ta, anh sẽ không trở thành như vậy, chúng ta sẽ vẫn như trước đây, hạnh phúc bên nhau, cũng vì cô ta, tất cả đều vị sự
xuất hiện của Hạ Tử Hy nên mới chuyện mới thành ra như vậy!” Lăng Tiêu Vân tuyệt vọng hét lên, nước mắt ướt nhòa khuôn mặt, không một chút quan tâm đến dòng người đi lại trên hành lang.
Nhìn thấy dáng vẻ đau khó của Láng Tiêu Vân, Mục Cảnh Thiên nhíu mày, chỉ có bản thân hắn biết rõ, hắn cùng Lãng Tiêu Vân cuối cùng vẫn sẽ không có kết quả. Dù cho Hạ Tứ Hy có xuất hiện hay không, đều sẽ không bên nhau đến cuối cùng. Cho dù bọn họ kết hôn thì đến cuối cùng vẫn sẽ là kết cục ly hôn.
Mục Cảnh Thiên suy nghĩ sau đó nhìn cô nói: “Tiêu Vân, chuyện giữa chúng ta chúng ta tự giải quyết, không liên
quan đến Hạ Tử Hy, cho dù cô ấy có xuất hiện hay không thì anh và em cũng sẽ không có kết quả đâu!” mặc dù tàn nhẫn, nhưng Mục Cảnh Thiên vẫn nói ra sự thật.
Nghe đến đây, Làng Tiêu Vân triệt để chết sửng. Câu nói này, so với sự xuất hiện của Hạ Tử Hy càng tàn khốc. Nước mắt tràn trên khuôn mặt, cô không thề tin được mà nhìn Mục Cảnh Thiên nghi ngờ hỏi lại: “Anh đang nói gì vậy?”
“Những gì anh nói đều là sự thật, du cho chúng ta có kết hôn thì kết quả này đến cuối cùng cũng sẽ không thay đổi!”
“Không!” lúc này, Lăng Tiêu Vân dùng
hai tay che kín lỗ tai lại nói; “Em không tin, em không muốn nghe!”
“Tiêu Vân!” Mục Cảnh Thiên bước lên phía trước, nhìn Lăng Tiêu Vân nói: “Em nghe anh nói…”
“Em không nghe, em không tin; Mục Cảnh Thiên anh có biết anh tàn nhẫn đến như thế nào không, nếu như bên em không có kết quá vậy tại sao anh lại ngỏ lời quen em? Em không tin, em không tin…” Lăng Tiêu Vân hét lên, có thể nhìn ra được, cô có bao nhiêu khồ sở.
“Em không nghe, em khồng tin; Mục Cảnh Thiên anh có biết anh tàn nhẫn đến như thế nào không, nếu như bên em không có kết quả vậy tại sao anh lại ngỏ lời quen em? Em không tin, em không tin…” Láng Tiêu Vân hét lên, có thể nhìn ra được, cô có bao nhiêu khố sở.
Mục Cảnh Thiên im lặng nhìn dáng vẻ khổ sở đau đớn cúa cô, cuối cùng lên tiếng; “Tiêu Vân, đây là sự thật…”
“Không cần nói gì cả!” Lăng Tiêu Vân hét lên; “Em không tin, tuyệt đối khồng tin!’’ dứt lời, không chờ Mục Cành Thiên lên tiếng, cô liền trực tiếp chạy mất.
Mục Cảnh Thiên bất động nhìn theo
bóng lưng của cô, trong ánh mắt sâu kín có tia phức tạp, cũng có chút không nỡ, nhưng nhiều hơn nữa chính là sự giải thoát.
Sau khi Lảng Tiêu Vân rời khỏi, Mục Cảnh Thiên đứng bên ngoài một lát sau đó mới tiến vào phòng bệnh.