Chương 351: Tôi không tin!
Hạ Tử Hy cũng nhìn anh ta, hàng lông mi dài chớp chớp, không thể không thừa nhận, Mục Cảnh Thiên của hiện tại có chút quyến rũ!
Giống như một chiếc máy hút đem tất cả mọi người đều cuốn vào bên trong. Nhưng điều này không bao gồm Hạ Tử Hy. Cồ lập tức khôi phục tinh thần sau đó nhìn Mục Cảnh Thiên, sắc mặt có chút không tự nhiên nói: “Trò đùa này không vui đâu!”
Nhìn thấy ánh mắt nẻ tránh của Hạ Tử Hy, Mục Cảnh Thiên nhìn cô nói: “Nếu như là thật thì sao?”
“Tôi không tin!” Hạ Tử Hy lập tức lên tiếng phú nhận, “Tôi tự nhận không có chút năng lực khống chế anh, giống như loại người phong lưu đi qua cả ngàn bụi hoa nhưng không chút vướng bận như anh, làm sao có thế vì một người con gái mà bỏ cả rừng cây; nếu như là thật thì cũng chỉ là nhất thời; nhưng người con gái đó nhất định không phải là tôi!” Hạ Tử Hy nhìn Mục Cánh Thiên từ tốn nói, giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng nếu lắng nghe kĩ thì vẫn nhận ra chút run rẩy trong giọng nói của cô.
Sau khi nghe lời này của Hạ Tử Hy, Mục Cảnh Thiên nhíu mày nhìn cõ: “Hình tượng của tôi trong lòng cô chính là như vậy?”
“Không lẽ không phải sao?” Hạ Tử Hy hỏi ngược lại, “Hình tượng của anh sớm đã được tất cả mọi người ghi nhớ trong lòng rồi!”
Mục Cảnh Thiên: khóe môi nhịn
không được co giật; “Tôi có thề tự lý giải rằng vì cò không đủ tự tin hay không?”
Hạ Tứ Hy mím cười: “Vấn đề này không liên quan đến tự tin hay không, đối với anh tôi không cần phải thử thách bản thân mình!”
Trong giây lát sắc mặt Mục Cảnh Thiên lập tức tối sầm lại nhìn cô, nghiến răng nói: “Cô nói không sai, quả thật chính là như vậy; cho nên Hạ Tử Hy cô tốt nhất đừng để bản
thân yêu tôi!”
Nghe vậy, Hạ Tử Hy có chút buồn cười nói: “Anh yên tâm, tuyệt đối không!”
Sắc mặt Mục Cảnh Thiên càng trờ nên tệ hơn, nhìn Hạ Tử Hy hận không thể bóp chết cô. Người phụ nữ này nói hai câu dễ nghe sẽ chết hay sao?
Nhìn bộ dạng hiện tại của Mục Cảnh Thiên, Hạ Tử Hy nhanh trí lựa chọn im lặng; sau khi im lặng cô tự suy ngẫm lại những lời vừa nói với Mục Cảnh Thiên cảm thấy có chút phiền phức, cảm thấy bản thân không có việc gì khác hay sao mà lại đi thảo luận chuyện này với anh ta. Đúng là
quá rảnh rỗi.
Mục Cảnh Thiên cũng đứng sang một bên, sắc mặt tối sầm cũng không lên tiếng.
Cuối cùng thời gian trôi qua được một lúc lâu, Hạ Tủ’ Hy nhìn sắc trời ngoài cửa sổ: “Chuyện là…cũng đã trễ rồi, tôi muốn nghỉ ngơi, hay là anh đi về đi?”
Nói đến chuyện này, Mục Cảnh Thiên nhìn cô nhấn mạnh từng chữ nói: “Thế nào? Tối nay không cần tôi ở bên cạnh cô hay sao?”
Có thể nghe ra trong giọng nói của anh ta có chút tức giận.
Hạ Tử Hy Cố ý phớt lờ ý mờ ám trong giọng nói của Mục Cảnh Thiên, mỉm cười nói: “Tói chỉ là bị gãy xương nhẹ, không phải tàn tật, không cần người ở bên!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!