Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Chương 438: Mục Cảnh Thiên, anh đang làm cái gì!
Hạ Tử Hy: hung hăng liếc
mắt nhìn hắn ta, Hạ Tử Hy chỉ đành cầm chìa khóa bước lên một bước mở cửa.
Mục Cảnh Thiên bước đến trước bậc thềm, cởi giày.
“Mục tổng, thật ngại quá, không có dép đi trong nhà cho anh!” Hạ Tử Hy mỉm cười nói, giọng điệu này rõ ràng chính là vui mừng khi thấy người gặp nạn.
Mục Cảnh Thiên nhìn cô, sau đó cũng mỉm cười: “Không sao cả!”
vừa nói, liền trực tiếp đi chân không bước vào,
Vì có thể bước vào nhà cô, cái gì hắn cũng có thể làm ra được! Đi chân không có thể tính là gì.
Dù sao khi ờ nhà mình, Mục Cảnh Thiên cũng chưa bao giờ đi dép trong nhà.
Nhìn dáng vẻ thành thạo xem đây như là nhà của mình, Hạ Tử Hy lạl hung hăng trừng mắt nhìn theo bóng lưng của anh ta, sau đó tự mình thay dép đi trong nhà, bước vào bên trong.
“Uống gi?” Hạ Tử Hy hỏi.
“Tùy tiện!”
Sau đó, Hạ Tử Hy liền bước vào nhà bếp rót một ly nước đem ra, đặt trước mặt anh ta.
“Mục tổng, thật ngại quá, trong nhà cái gì cũng không có, chỉ có nước suối mà thôi!” Hạ Tử Hy mỉm cười nói.
Nhìn ly nước trước mặt, Mục Cảnh Thiên có chút ngây người nhưng vẫn mỉm cười: “Không sao cả, tình thâm ý trọng lễ nghĩa chỉ là chuyện nhỏ, phần tâm ý cảm kích ân nhân cứu mạng anh nhận được rồi!” vừa nói, Mục Cảnh Thiên liền cầm lên uống một ngụm.
Hạ Tử Hy không biết có phải anh ta đang cố ý châm chọc cô hay không, nhưng vẫn giả vờ nghe không hiểu anh ta đang nói gì: ‘Trời cũng đã khuya lắm rồi, Mục tồng uống xong thì nhanh chóng trở về nghĩ ngơi đi thôi, ngày mai vẫn còn phải đi làm!”
Nghe vậy, Mục Cảnh Thiên nhíu mày không vui nói: “Em đang muốn đuổi anh đi sao?”
Nghe đến đây, Hạ Tử Hy nhíu mày: “Đúng vậy; đã muộn như vậy rồi, Mục tổng vẫn nên sớm quay về nghỉ ngơi đi thôi!” Hạ Tử Hy đứng một bên nhắc nhở.
“Làm việc cả một ngày, cũng mệt mòi cả một ngày, lại lái xe cả một ngày, hiện tại anh chỉ muốn nghỉ ngơi một lát, chút nữa chúng ta nói tiếp!” vừa nói, Mục Cảnh Thiên liền trực tiếp dựa vào trên ghế sofa, lấy một chiếc gối ốm để dựa phía sau, chính là một bộ dạng muốn ngủ lại.
Hạ Tử Hy nhìn thấy có chút bất mãn. Đây rõ ràng chính là biểu hiện của việc vô lại!
Cô không muốn hiện tại cùng với Mục Cảnh Thiên cái gì cũng không phải liền cùng hít thờ dưới một mái nhà. Lúc này, cô không cách nào tiếp tục giả vờ được, bước qua, nhìn Mục Cảnh Thiên: “Này, muốn nghỉ ngơi thì về nhà mà nghỉ ngơi, đừng có nằm ở đây!”
“Tại sao?” Mục Cảnh Thiên nằm trên ghế sofa, tựa lưng trên gối, dáng vẻ vô cùng lười biếng, nhưng nhìn đặc biệt vui vẻ.
“Cái gì tại sao? Mục Cảnh Thiên,
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!