Đọc truyện hay Cố thiếu gia đừng giả vờ nữa
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
“Không cần, anh không sao!” vừa nói, Hạ Từ Dục liền đứng dậy, bước vào nhà vệ sinh.
Nhưng khi đi ngang qua An Nhược Mạn, cô liền đột nhiên vươn tay ôm lấy phía sau lưng anh.
Hạ Tử Dục sửng sốt, đứng im bất động.
Lúc này có thể xem như là hành động lớn nhất của An Nhược Mạn, cô cũng đã phải không
ngừng cổ vũ bản thân mới có thể làm ra hành động như thế này.
“Tử Dục, em rất hạnh phúc!” khuôn mặt cô liền dán sát vào sau lưng anh.
Hạ Tử Dục thoáng ngây người, trong lòng có vô vàn tư vị, cuối cùng anh buông tay An Nhược Mạn nói: “Được rồi, anh vào tắm rửa trước!”
An Nhược Mạn lúc này mới mỉm cười, buông tay anh.
Hạ Tử Dục nhấc chân bước vào nhà vệ sinh.
Sau khi bước ra ngoài, đã là chuyện của hơn hai mươi phút sau.
Hạ Tử Dục quấn khăn tắm, ló đầu thăm dò bên ngoài, An Nhược Mạn lúc này vẫn còn trong phòng.
Hạ Tử Dục sửng người sau đó lên tiếng: “Em không cần đợi anh, có thể xuống nhà ăn sáng!”
Khuôn mặt An Nhược Mạn đỏ bừng: “Em…vẫn nên cùng anh đi xuống thôi!”
Hạ Tử Dục liếc mắt nhìn cô, sau
đó cũng không nói thêm bất kỳ điều gì.
Sau khi thay xong quần áo, hai người liền cùng nhau bước xuống.
Hứa Vy Nhân cùng Hạ Thiên đã ở dưới lầu đợi sẵn hai người bọn họ.
Nhìn thấy hai người bọn họ cùng nhau bước xuống, khoé môi nhếch lên nụ cười.
“Ăn sáng thôi!”
Khi nhìn thấy Hạ Thiên cùng Hứa
Vy Nhân, An Nhược Mạn vẫn có chút nhượng ngùng, khuôn mặt đỏ ửng: “Bác trai, bác gái, chào buổi sáng!”
Khi hai người ngồi xuống, Hứa Vy Nhân nhìn sang An Nhược Mạn: “Đêm qua ngủ như thế nào?”
An Nhược Mạn gật đầu: “Rất tốt, không tệ!”
“Vậy thì tốt, tiệc đính hôn đêm qua bận rộn như vậy, nhất định rất mệt mỏi rồi, cháu ăn nhiều một chút!”
“Cảm ơn bác gái!” giáo dưỡng An Nhược Mạn vô cùng tốt, đặc biệt khiến người khác vui vẻ.
Lúc này, đang ăn bữa sáng, An Nhược Mạn đột nhiên nhớ đến điều gì: “Đúng rồi A Dục này, anh tìm Tiểu Hy có phải có chuyện gì không?”
Động tác gắp thức ăn của Hạ Tử Dục lập tức ngừng lại, không nghĩ đến cô ấy lại nhắc đến Hạ Tử Hy.
Nghĩ đến việc Mục Cảnh Thiên đêm qua tuyên bố về đám cưới của hai người bọn họ, ánh mắt
anh lóe lên một tia tăm tối: “Có chuyện gì sao?” Anh lạnh giọng hỏi.
“Không có, chỉ là đêm qua anh không ngừng gọi tên Tiểu Hy, em cho rằng anh tìm em ấy có chuyện gì đó!” An Nhược Mạn tình cờ nói.
Nhắc đến chuyện này, Hạ Thiên cùng Hứa Vy Nhân đồng loạt ngây người, hai người liếc mắt nhìn nhau, nhưng không ai lên tiếng.
Hạ Tử Dục cũng ngây người, ánh mắt thoáng hiện lên tia chột dạ,
sau đó liền ra vẻ bình tĩnh nói: “Hôm qua vốn dĩ có chuyện muốn nói với con bé, cuối cùng lại làm mất cơ hội!”
An Nhược Mạn lúc này mới gật đầu: “Thì ra là như vậy!”
“Tiểu Hy thật hạnh phúc, có một người anh trai yêu cô ấy như vậy, đến cả trong phòng ngủ cũng để ảnh chụp chung của cả hai, anh trai em cả ngày chỉ bận rộn công việc của công ty, không có thời gian quản đến con!” An Nhược Mạn nói, trong giọng nói có chút hâm mộ.
Nghe lời này của anh, trái tim Hạ Tử Dục nói không nên bất kỳ tư vị nào, thức ăn trong miệng cũng trở nên không còn chút mùi vị nào.
“Công ty vẫn còn có chuyện, con đi làm trước đây!” vừa nói, Hạ Tử Dục liền đứng dậy.
An Nhược Mạn ngồi im: “Anh không ăn nữa sao?”
Nhưng Hạ Tử Dục không hề trả lời, trực tiếp rời khỏi.