Đọc truyện hay Binh Vương Triệu Đông
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
LINK VÀO NHÓM nhayhȯ。cøm
ĐỌC FULL
“Như thế nào? Anh không biết làm sao?”
“Được!” A Kiệt gật đầu, nhìn cô “Anh ra ngoài một chuyến, em cứ ờ nhà chờ, anh rất nhanh sẽ trở về!”
Đô Đô ngẩng cao đầu, không nhìn anh.
A Thuật chuẩn bị bước ra ngoài, khi đến trước cửa liền đột nhiên nhớ đến một chuyện: “Nếu như anh phát hiện em không ở nhà hoặc lén lút chạy ra ngoài, vậy thì anh sẽ từ chức!”
“Anh…” đợi đến khi Đô Đô quay đầu lại, A Thuật đã khóa cửa bước ra ngoài, Đô Đô tức giận
không thôi, đây rõ ràng chính là uy hiếp cô!
Tức đến mức cầm lấy chiếc gối bên cạnh hung hăng đấm xuống.
Tên đầu gỗ đáng chết, hiện tại đã học được cách uy hiếp cô rồi!
Đợi đó, lát nữa nhất định sẽ ức hiếp lại anh!
Có điều nghĩ đến việc anh đã chuyển mười nghìn vào tài khoản cho cô, khiến cho khóe môi của cô nhịn không được nhếch lên.
Đô Đô lúc này vô cùng ngoan
ngoãn ngồi trên sofa chờ đợi, trong lúc rảnh rỗi liền mở truyền hình, sau đó lấy trái cây từ tủ lạnh, hai chân đặt trên bàn trà, một bên vừa xem truyền hình, một bên vừa ăn táo. Vô cùng hưởng thụ.
Cũng không biết trải qua bao lâu. Chuông cửa bên ngoài liền vang lên.
Đô Đô thoáng ngây người: “Anh trở về rồi?”
“Anh không phải có chìa khóa sao?” Đô Đô hét lên một tiếng, nhưng bên ngoài lúc này không
có người lên tiếng, bất lực, Đô Đô chỉ đành từ sofa bước xuống mờ cửa cho anh.
“Khi anh đi ra ngoài không biết phải mang theo chìa khóa hay sao?” nhưng khi nhìn thấy người bên ngoài, Đô Đô thoáng ngây người.
“Ông là…?”
Người bên ngoài không phải là A Thuật, là một người đàn ông xa lạ, tuổi tác khoảng tầm bốn đến năm mươi.
Khi nhìn thấy Đô Đô, ánh mắt của
ông ta âm thầm đánh giá cô một phen, sau đó nhìn vào trong nhà: “Tiêu Thuật đâu?”
“Anh ấy…đã ra ngoài rồi, xin hỏi ông là ai?” Đô Đô cũng nhìn ông ta, có cảm giác vô cùng quen thuộc, nhưng như thế nào cũng không cách nào nhớ ra.
“Tôi là chú của nó!”
Nhắc đến đây, Đô Đô lập tức bừng tỉnh: “ồ, xin chào chú, cháu…cháu là, cháu là bạn của anh ấy, hiện tại anh ấy đã ra ngoài, không thì chú vào nhà đợi anh ấy quay về?” Đô Đô mỉm
cười nói, nhìn vô cùng lễ phép.
Trong lòng vẫn suy nghĩ, ông chú này sẽ không hiểu lầm quan hệ giữa cô cùng A Thuật đi?
Người đàn ông kia đứng bên ngoài, liếc mắt nhìn Đô Đô, vừa muốn gật đầu, thì tiếng chuông thang máy liền vang lên, A Thuật từ bên ngoài bước vào.
Sau khi nhìn thấy người đang đứng trước cửa, bước chân lập tức dừng lại.
Rất tự nhiên, người đàn ông kia cùng Đô Đô đều đồng loạt quay
lại nhìn A Thuật.
“Đầu gỗ, chú của anh đến tìm anh này…” Đô Đô nói, có chút không biết nên xưng hô như thế nào với người trước mặt này.
“Trở về rồi?’ Tiêu ứng Thiên nhìn anh hỏi.