Đọc truyện hay Binh Vương Triệu Đông
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
LINK VÀO NHÓM nhayhȯ。cøm
ĐỌC FULL
“Những gì em nói vừa rồi có đúng hay không?”
A Thuật:
Nhìn dáng vẻ không thích nói chuyện của anh, Đô Đô liền bĩu môi: “Chậc, không nói thì thôi, bà cô đây cũng không muốn biết!” vừa nói, liền quay về ghế sofa, tiếp tục ăn trái táo còn dang dỡ.
Có điều dù cho đang ăn táo, nhưng cũng không ngăn cản được việc cô đang suy diễn, đúng vậy, nhất định là như vậy!
Nhất định chính là như vậy!
A Thuật ờ bên một làm thức ăn, nhìn Đô Đố không ngừng tưởng tượng trẽn ghế sofa, khóe môi liền nhếch lên.
Không phải không muốn nói cho cô biết, nhưng A Thuật không muốn cô biết quá nhiều chuyện, chỉ hi vọng cô có thể giống như hiện tại, không buồn lo, vui vẻ thì mỉm cười, không vui thì khóc, đôi khi có chút tham tiền là được.
Anh hì vọng Đô Đô có thể như vậy mà sống qua mỗi ngày, không muốn vì sự xuất hiện của anh khiến cho cô cảm thấy không vui vẻ.
Đây chính là sự bảo vệ mà A Thuật dành cho cô.
Cũng vì chuyện cùa Vinh cẩm, A Hoa cho người đi khắp nơi tìm người có nhóm máu thích hợp, bất kể như thế nào, dù cho chỉ còn một tia hy vọng, ông cũng không bỏ qua.
Cũng vì ban đầu, cũng vì Vinh Cẩm không hề từ bỏ ông, nên mới có ông của hiện tại.
Hiện tại tình huống như thế này, ông cũng tuyệt đối không từ bỏ.
Tiêu tốn thời gian ba ngày, lúc này mới có được chút tin tức.
Chính vào lúc này, có một người bước đến, đem tập văn kiện giao đến cho ông: “Đây là danh sách những người có nhóm máu đặc biệt ở thành phố A mà tôi đã điều tra được!”
“Chỉ có nhiêu đây thôi sao?”
Người kia gật đầu: “Người có nhóm máu đặc biệt rất ít, ở đây chỉ có sáu mươi bốn người, đã được xem như là nhiều rồi!”
Nghe đến đây, A Hoa gật đầu,
biết rằng nhóm máu này quả thật rất ít: “Tôi biết rồi, anh cứ lui xuống trước đi, chuyện này tạm thời không cần cho anh Vinh biết!”
Người kia gật đầu sau đó bước ra ngoài.
Lúc này A Hoa bắt đầu xem xét kỹ lưỡng tài liệu liên quan của những người có nhóm máu đặc biệt, khi lật được vài trang, A Hoa liền sững người.
Nhìn nội dung bên trên, đến mức ông cảm giác nghi ngờ thế giới này có phải có người cùng họ
cùng tên hay không, nhưng mà…trên thế giới này thật sự có chuyện trùng hợp đến như vậy sao?
A Hoa nhìn tập tài liệu chết lặng, chính vào lúc này, Vinh cẩm bước vào bên trong, khi nhìn thấy A Hoa lúc này đang xem thứ gì đó liền lên tiếng: “Đang nghĩ gì vậy?”
Khi nghe thấy giọng nói của Vinh Cẩm, A Hoa ngây người, lập tức phản xạ đem tập tài tiêu nhét vào lại trong tập hồ sơ, sau đó quay đầu chào hỏi với Vinh cẩm: “Anh Vinh!”
Vinh Cẩm giống như phát hiện ra ông có điều bất thường, ánh mắt liếc nhìn về món đồ trong tay ông: “ông đang cầm thứ gì?”
A Hoa liền khép lại tập tài liệu, không hề muốn nói cho Vinh cẩm biết.
“Đó là thứ gì?” Vinh cẩm lại hỏi lại một lần nữa, cao giọng hỏi, giống như sợ rằng A Hoa sẽ đi nhầm đường, phạm phải sai lầm
gì-
Nhận ra trong giọng nói cùa Vinh Cẩm có chút không vui, A Hoa liền lên tiếng: “Là tập hồ sơ liên
quan đến những người có nhóm máu đặc biệt!”
Vinh Cầm chân mày nhíu chặt, nghe đến đây, liền biết rằng ý đồ của A Hoa, nhìn ông ta liền bước đến gần: “A Hoa, tôi biết anh lo lắng cho tôi, nhưng tôi không hi vọng anh vì tôi mà làm ra bất kỳ chuyện sai lầm gì, anh có hiểu không?”
“Tôi đã hiểu!