Đọc truyện hay Binh Vương Triệu Đông
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
LINK VÀO NHÓM nhayhȯ。cøm
ĐỌC FULL
“Vinh tiên sinh nói đùa, ông vẫn còn trẻ tuổi như vậy, tuổi già vẫn còn cách ông một khoảng xa lắm!” Hạ Tử Hy nói.
“Ha ha ha…” Vinh cẩm mỉm
cười, không biết vì lý do gì, chỉ cần ở bên cạnh Hạ Tử HY, bất kể trò chuyện gì, ông đều cảm thấy vô cùng thoải mái.
“Có những lời này của cô, tôi liền cảm giác bản thân đã trẻ tuổi hơn rất nhiều rồi!”
Hạ Tử Hy mỉm cười.
Chính vào lúc hai người đang trò chuyện vô cùng sôi nổi, lúc này nhân viên phục vụ liền mang thức ăn đến, có chút bất cẩn đem thức ăn rơi vãi trên người Vinh cẩm.
“Tiên sinh thật xin lỗi, xin lỗi…”
người nhân viên phục vụ căng thẳng nói, còn hai người đàn ông bên kia lập tức bước đến, đem người phục vụ đẩy ra, hình thành dáng vẻ bảo vệ.
“Anh Vinh!”
Người phục vụ kia triệt để khiếp sợ.
Biết rằng người trước mặt không cách nào đắc tội được, liên tục xin lỗi: “Tiên sinh, tôi thật sự không cố ý, thật xin lỗi…”
Người nhân viên kia liên tục nói xin lỗi, biểu cảm nhìn vô cùng sợ
hãi.
Không cách nào bồi thường, cũng không đắc tội được, bị sa thải chỉ là chuyện nhỏ, đắc tội người khác mới là chuyện lớn.
Anh vô cùng rõ ràng hiện trạng cùng quy tắc của xã hội hiện tại.
Hạ Tử Hy ngồi một bên quan sát, có chút không nhẫn nhịn được.
Nhưng ai biết được Vinh cẩm lúc này liền lên tiếng: “Bỏ đi, không phải là vấn đề của anh ta, là do tôi!” vừa nói, Vinh cẩm liền rút khăn giấy bình tĩnh lau vết dơ
trên người.
Nghe thấy những lời này của Vinh Cầm, lúc này hai người vệ sĩ kia mới buông người phục vụ ra.
“Cảm ơn tiên sinh, cảm ơn tiên sinh!” người phục vụ vội vàng liên tục cảm ơn, chỉ thiếu chút nữa đã mang ơn đội nghĩa.
Lúc này, Hạ Tử Hy nhìn sang, cũng đứng lên, rút khăn giấy đưa cho ông: “Không sao chứ Mục tiên sinh?”
Vinh Cẩm lắc đầu: “Không sao cả, tôi vào nhà vệ sinh một chút!”
Hạ Tử Hy gật đầu, sau đó Vinh Cẩm liền bước vào nhà vệ sinh, Hạ Tử Hy ngồi tại chỗ chờ đợi, lúc này người phục vụ kia liền đứng im không dám rời khỏi, Hạ Tử Hy nhìn anh mỉm cười trấn an: “Được rồi, không có chuyện gì cả, anh cứ bận việc trước đi!”
Nghe câu nói này cùa Hạ Tử Hy, người phục vụ cảm động không ngừng: “Cảm ơn tiểu thư, cảm ơn!” vừa nói, liền nhanh chóng rời khỏi.
Hạ Tử Hy ngồi chờ, khoảng vài phút đồng hồ sau, Vinh cẩm cũng quay trờ lại, lúc này ông đã
cởi ra áo vest bên ngoài, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, cánh tay áo xắn lên được một nửa, thân thể tráng kiện khi mặc lên áo sơ mi khiến cho bộ trang phục đặc biệt có phong cách, dù cho đã bước sang tuổi năm mươi, nhưng vẫn có thể nhận ra, khi Vinh cẩm còn trẻ tuổi, cũng là một người có khí chất nổi bật.
“Thật ngại quá Hạ tiểu thư, đã để cô phải chờ lâu!” Vinh cẩm trầm giọng nói, sau đó ngồi xuống.
“Không vấn đề gì!” Hạ Tử Hy mỉm cười nói, vừa dứt lời, liền liếc mắt nhìn hình xăm trên cánh tay của
ông, liền ngây người.
Cũng vì hình xăm này, cô giống như đã nhìn thấy ờ đâu rồi.
Nhìn thấy Hạ Tử Hy không rời tầm mắt, không ngừng nhìn về phía cánh tay của mình, Vinh Cẩm ngược lại vô cùng hào phóng cười nói: “Hình xăm của tôi dọa cô sợ sao?”
Nghe thấy câu hỏi này của Vinh Cẩm, Hạ Tử Hy mỉm cười lắc đầu: “Không phải, chỉ là tôi giống như đã nhìn thấy qua ở đâu rồi!”
“Cô từng nhìn thấy?”
Nghe thấy câu hỏi này của Vinh Cẩm, Hạ Tử Hy mỉm cười lắc đầu: “Không phải, chỉ là tôi giống như đã nhìn thấy qua ờ đâu rồi!”
“Cô từng nhìn thấy?”