Đánh giá 5 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
LINK VÀO NHÓM nhayhȯ。cøm ĐỌC FULL
—
Hạ Tử Hy đã lo lắng đến mức nào, còn hiện tại nhìn Hạ Tử Hy một mình ở nhà, còn Mục Cảnh Thiên lại cùng người phụ nữ khác ở bên ngoài, cô liền cảm giác thế giới này chính là không công bằng như vậy.
Hạ Tử Hy lắc đầu: “Cậu yên tâm, thật sự không có vấn đề gì!”
Hạ Tử Hy nếu đã kiên trì nói không có vấn đề gì vậy thì Đô Đô cũng không tiện nói thêm bất kỳ điều gì: “Vậy được thôi, nếu có chuyện gì thì nhất định phải nói với mình, không chừng đứa trẻ chính là cháu trai hoặc cháu gái nuôi của mình đó!” vừa nói, bàn tay cùa cô vẫn không quên sờ soạng lên bụng của Hạ Tử Hy.
Hạ Tử Hy mỉm cười: “Cậu yên tâm, mình sẽ không khách sáo đâu!”
“Cậu cứ nằm đi, mình sẽ đi nấu cơm cho cậu!”
“Thật sự phải như vậy sao?”
“Như thế nào? Xem thường mình nấu không ngon sao?”
“…có một chút!”
“Chậc, xem thường mình, mặc dù mình nấu không ngon, nhưng đừng quên mình là bảo mẫu toàn năng, đầu gỗ nấu nướng rất ngon, mình cho dù không biết, nhưng nhìn nhiều tự động sẽ biết!” vừa nói, Đô Đô liền nở nụ cười thắng lợi, sau đó xoay
người bước vào nhà bếp.
Nhìn theo bóng lưng của Đô Đô, Hạ Tử Hy ngồi im trên ghế sofa, khóe môi nhếch lên một nụ cười, tất cả những phiền não vào giây phút này, lập tức tan biến.
Sau khi nấu nướng hoàn tất, hai người ngồi vào bàn ăn, vừa ăn vừa trò chuyện.
“Đúng thật là, tài nghệ bếp núc có tiến bộ, xem ra A Thuật đem cậu soi sáng không tệ!” Hạ Tử Hy vừa ăn vừa khen ngợi.
“Làm gì có chuyện anh ta soi
sáng chứ, mình nấu nướng vốn dĩ cũng không tệ có được không?”
“Được được được!” Hạ Tử Hy mỉm cười trả lời.
“ừ hứ!” Đô Đô tiếp tục ăn.
“Việc cậu mang thai vẫn không muốn nói cho Mục Cảnh Thiên biết sao?” Đô Đô hỏi.
Hạ Tử Hy suy nghĩ một lát: “Đợi sang vài ngày nữa rồi tính vậy!”
Đô Đô cũng không tiện khuyên ngăn điều gì, chỉ đành gật đầu:
“Được thôi, có điều, nếu như xảy ra chuyện gì, cậu nhất định phải gọi điện thoại cho mình.
“Cửa hàng cậu không còn bận nữa sao?”
“Có đầu gỗ ở đó mình cũng yên tâm!” Đô Đô mỉm cười nói.
Nhìn dáng vẻ cười mờ ám của Đô Đô, Hạ Tử Hy cũng mỉm cười: “A Thuật đẹp trai như vậy, vậy mà lại bị cậu xem như nhân viên phục vụ nhốt lại ở cửa hàng điểm tâm!”
“Mình có trả lương cho anh ấy có
được không?”
“Hai ngàn? Ba ngàn?”
Đô Đô, ngước mắt nhìn Hạ Tử Hy một cách vô tội: “…cậu đoán có phần khá là chính xác!”
Hạ Tử Hy bật cười: “Không còn cách nào khác, nhiều năm như vậy mình vẫn quá hiểu rõ cậu!”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!