Nhắc đến chuyện này, Vinh cẩm lập tức sững người.
Nếu như Hạ Tử Hy thật sự không phải là con gái của Hạ gia…
Vậy thì có thể là của ai được chứ?
Tại sao lớn lên lại có vẻ bề ngoài giống như Tiêu Nhạc như vậy? Tại sao Hứa Vy Nhân lại có chiếc nhẫn mà ông đã tặng cho Tiêu Nhạc?
Hơn nữa tại sao Hạ Tử Hy lại là nhóm máu RH…
Tất cả những chuyện này, giống như một câu đố bí ẩn, chờ người đến từ từ khám phá.
Dù cho có đáp án chính là những gì bọn họ đang suy đoán, nhưng đáp án như vậy, bọn họ lại không dám khẳng định.
Nhìn Vinh cẩm không nói chuyện, A Hoa liền lên tiếng: “Nếu như Hạ tiểu thư không phải là con gái ruột của hai người bọn họ, vậy có khả năng chính là con gái của Tiêu tiểu thư, nhưng…tại
sao lại cùng nhóm máu với anh Vinh chứ?”
“Lập tức điều tra nhóm máu của người cảnh sát năm đó!” A Hoa vừa dứt lời, Vinh cẩm liền lập tức lên tiếng, giọng nói có chút kích động.
A Hoa đứng một bên, gật đầu: “Được, tôi biết rồi, hiện tại tôi sẽ đi điều tra!” đưa mắt nhìn Vinh Cẩm, A Hoa liền lập tức xoay người rời khỏi.
Sau khi A Hoa bước ra ngoài, trong phòng sách chỉ còn lại một mình Vinh cẩm.
Trong phòng sách một mảng thanh tĩnh, trừ tiếng hít thở mỏng man của ông đã không còn bất kỳ âm thanh nào khác.
Ngồi im một bên, cũng không biết đang suy nghĩ điều gì, trong đầu một mảng hoảng loạn, ông muốn lập tức giải đáp án cho những câu đố này, nhưng lại càng sợ hãi đáp án.
Nếu như đáp án không giống như ông suy đoán, vậy thì chỉ thất vọng một phen.
Nhưng nếu như đáp án chính là…
Điều này ông không dám nghĩ đến.
Chuyện năm đó, Tiêu Nhạc bị ông đuổi đi, không ngừng hiện về trước mắt.
Nhớ đến chuyện xảy ra vào ngày hôm đó, ông cuối cùng vẫn có chút tức giận, có chút động tĩnh, lập tức đứng lên, bước về phía cửa sổ.
Nhìn bóng hình phản chiếu của bản thân trong khung cửa, đôi mắt dần híp nhẹ lại.
Tiêu Nhạc, chuyện này rốt cuộc
là như thế nào?
Ồng rất muốn biết rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!
Một đêm này không cách nào yên giấc!
Kể từ khi A Hoa nói cho ông biết, Hạ Tử Hy cùng nhóm máu với ông, có một sự kích động khó nói không ngừng vây quanh, cho nên một đêm nay ông căn bản không cách nào chìm vào giấc ngủ được, cho đến sáng tinh mơ mới mơ màng ngủ một chút.
Sáng sớm, Vinh cẩm từ trong
giâc mơ bừng tỉnh.
Nhìn thời gian, chỉ sợ làm lỡ thời gian đi đón Hạ Tử Hy.
Nhìn thấy thời gian cũng không tính là trễ, ông mới thở phào một hơi, sau đó vươn tay xoa nắn thái dương.
Chính vào lúc này, có người gõ cửa bên ngoài: “Anh Vinh, có thể ăn sáng rồi!”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!