ông vừa dứt lời, lúc này điện thoại của Mục Cảnh Thiên liền vang lên, nhấc lên điện thoại, nhìn đến số điện thoại gọi đến chính là số của A Kiệt, anh lập tức nghe máy.
“Alo, A Kiệt!”
“Mục tổng, anh muốn tôi điều tra danh sách bệnh nhân tại bệnh viện, quả thật có tên của Hạ tiểu thư!”
Khi nghe thấy tin tức của Hạ Tử Hy, Mục Cảnh Thiên có chút kinh ngạc cùng vui mừng, vội vàng hỏi: “ở đâu? ở bệnh viện nào?”
“Bệnh viện Nhân Hòa, có điều sáng sớm bảy giờ sáng nay đã làm thủ tục xuất viện rồi!”
Mục Cảnh Thiên:
Cảm giác từ trên trời rơi xuống đất, thật sự không cách nào hình dung được.
“Chỉ một mình cô ấy sao?”
“Điểm này không rõ!”
Mục Cảnh Thiên suy nghĩ một lát liền nói: “Được, tôi biết rồi!”
Dứt lời liền nhanh chóng cúp điện thoại.
Mục phu nhân cùng Mục Trăn đều hỏi han: “Như thế nào?”
“Ba mẹ, hai người vui lòng chăm sóc cho Ngưng Tích, con ra ngoài một chút!” dứt lời, cũng không dặn dò thêm bất kỳ chuyện gì khác, liền xoay người rời khỏi.
Anh hiện tại đang có mặt ở bệnh viện Nhân Hòa, không bằng bản thân tự mình điều tra.
Nhìn thấy Mục Cảnh Thiên bước ra ngoài, Ngưng Tích nhíu chặt chân mày, hiện tại đối với anh ấy mà nói, cô thật sự không quan trọng chút nào sao?
Sau khi điều tra được càng khiến Mục Cảnh Thiên cảm thấy bối rối.
A Hoa! Là người đã giúp cô ấy làm thủ tục xuất viện!
Cái tên này vô cùng quen thuộc.
Nhưng lại không cách nào nhớ được đã từng nghe qua ờ đâu.
A Hoa, A Hoa, A Hoa…
Trong lòng không ngừng lẩm bẩm cái tên này, sau đó trong giây lát anh đột nhiên nhớ ra.
Thủ hạ của Vinh cẩm, có một người tên là A Hoa!
Không lẽ chính là ông ta?
Nếu như thật sự là ông ta, vậy thì chuyện này nhất định có liên quan đến Vinh cẩm.
Nghĩ đến đây, anh cũng không tiếp tục suy nghĩ nhiều, trực tiếp rút điện thoại gọi đến một số
máy.
Điện thoại vang lên rất lâu, lúc này mới có người nghe máy.
“Alo, xin chào!”
Mục Cảnh Thiên nhíu mày: “tôi muốn gặp Vinh tiên sinh!”
“Thật ngại quá, điện thoại của Vinh tiên sinh đề quên ờ công ty, ông ấy hôm nay không ghé qua!”
Điện thoại để quên ở công ty sao?
Hừ…
“Vậy thì ông ấy khi nào đến công ty?”
“Chuyện này không có cố định!”
“Được, tôi biết rồi!” anh tin rằng, trên đời này không hề có chuyện gì trùng hợp đến như vậy.
Anh vừa muốn tìm ông ta, điện thoại của ông ta liền để quên ở công ty?
Loại người giống như bọn họ, điện thoại tuyệt đối sẽ tùy tiện làm mất.
Chỉ có một khả năng duy nhất…
Vinh Cẩm chính là cố ý không muốn nghe điện thoại của anh!
Nghĩ đến điểm này, anh trực tiếp rời khỏi bệnh viện, lái xe xuất phát đến công ty của Vinh cẩm.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!