Đánh giá 5 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
LINK VÀO NHÓM nhayhȯ。cøm
ĐỌC FULL
Hai người cùng nhau ăn uống, Hạ Tử Hy lúc này mới nhớ đến
một chuyện: “Đúng rồi, em muốn mời Vinh tiên sinh dùng cơm!”
Nhắc đến chuyện này, Mục Cảnh Thiên ngây người: “ông ta ngăn cản anh tìm em, không hủy hợp đồng hợp tác đã không tệ rồi còn mời ông ta ăn cơm hay sao!” Mục Cảnh Thiên đối với chuyện này vẫn canh cánh trong lòng.
Hạ Tử Hy ngược lại bật cười: “Ngăn cản anh không gặp được em, không phải là Vinh tiên sinh, chính là em!”
“Em còn nói!” Mục Cảnh Thiên trừng mắt nhìn cô.
“Bất kể như thế nào, ông ấy cũng đã giúp đỡ cùng chăm sóc em, em nên cảm ơn mới đúng!” Hạ Tử Hy nói.
Thật ra Mục Cảnh Thiên cũng không phải không nhận phần tình cảm này, sự giúp đỡ cùng chăm sóc của ông ta, anh cũng nhận ra được, suy nghĩ một lát liền nói: “Được, để anh sắp xếp!”
“Được, vậy thì giao cho anh!” Hạ Tử Hy liền lên tiếng đồng ý.
Ngày hôm sau.
Trong một phòng ăn riêng.
Mục Cảnh Thiên ngồi đối diện, A Hoa đứng phía sau.
Nhìn dáng vẻ tươi tắn lúc này của Hạ Tử Hy liền biết rằng sức thể của cô cũng đã chuyển biến khá hơn rất nhiều.
“Vinh tiên sinh, lần này đặc biệt cảm ơn ông trước đây đã giúp đỡ cùng chăm sóc!” Hạ Tử Hy mỉm cười nói.
Vinh Cẩm ngược lại mỉm cười: “Nhìn hai người hiện tại hòa hợp như vậy, tôi cũng xem như yên
tâm!”
Lúc này, Mục Cảnh Thiên mới lên tiếng: “Vinh tiên sinh, cảm ơn sự chăm sóc của ông dành cho Tiểu Hy, những chuyện trước đây, tình thế ép bước, có nhiều chỗ đắc tội, cũng mong ông lượng thứ!” vừa nói, Mục Cảnh Thiên liền nâng ly về phía Vinh cẩm.
Vinh Cẩm nhìn anh: “Có thể hiểu được!”
Hai người cùng nhau nâng ly, lúc này Vinh cẩm nhìn sang Hạ Tử Hy: “Như thế nào? Hiện tại thận thể cảm thấy như thế nào?”
“Không tệ, những ngày gần đây đã khá hơn rất nhiều!”
“Xem ra tâm trạng tốt rất quan trọng!” Vinh cẩm mỉm cười nói.
Hạ Tử Hy cười nhẹ.
Lúc này, Vinh cầm vẫy tay, A Hoa hiểu ý liền lập tức đưa đến một số đồ đạc.
Tại đây có hình ảnh
“Vinh tiên sinh, chỉ một món này thôi cũng đã hơn mười ngàn, còn nói không phải đồ vật đắt giá,
Vinh tiên sinh cũng thật khiêm tốn!”
Hơn mười ngàn nhân dân tệ sao?
Hạ Tử Hy nhìn những món đồ này, càng cảm thấy ngại ngùng: “Vinh tiên sinh, quá quý trọng rồi,
tôi không thể nhận được!”
“Những món đồ này, tôi tặng cho cháu trai của mình, cũng không phải cho cô, cô không ăn cũng được, nhưng nhất định phải cho cháu tôi ăn!” Vinh cẩm nói.
Mục Cảnh Thiên nhướng mày: “Cái gì là cháu trai?”
Nhắc đến chuyện này, Hạ Tử Hy đột nhiên nhớ đến một chuyện: “ò, sau này con của chúng ta sẽ gọi Vinh tiên sinh là ông nội!”
Khuôn mặt Mục Cảnh Thiên lập tức co rút: “Anh như thế nào
không biết?”