Người tò mò nhiều nhất chính là An Nhược Mạn: “Anh Cảnh Thiên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Khi xảy ra chuyện này anh có cảm giác gì? Đang suy nghĩ gì? Có sợ hãi hay không?”
Đôi mắt Mục Cảnh Thiên, vô ý liếc mắt nhìn Hạ Tử Dục, nhưng nhìn thấy anh ta vô cùng bình tĩnh ăn cơm, ánh mắt cũng không ngước lên.
Lúc này khóe môi Mục Cảnh Thiên nhếch lên một nụ cười
lạnh, sau đó Mục Cảnh Thiên xoay người, nhìn sang Hạ Tử Hy, ánh mắt liền trở nên vô cùng dịu dàng: “Thời điểm đó, anh chỉ sợ bản thân sau này sẽ không còn gặp lại được cô ấy, cho nên vì cô ấy, anh nhất định phải sống tiếp!”
An Nhược Mạn là một người sống tình cảm, khi nghe thấy chuyện này, cảm động không ngừng.
“Tiểu Hy, em thật hạnh phúc!” An Nhược Mạn nói.
Hạ Tử Hy từ trước đến nay chưa từng hỏi qua Mục Cảnh Thiên có
sợ hãi hay không, hay suy nghĩ điều gì, cũng vì cô biết rằng vào thời điểm đó sợ hãi là chuyện nhất định, chỉ là chưa từng nghĩ đến…anh ấy thời điểm đó lại đang nghĩ đến những chuyện này.
Nhìn sang Mục Cảnh Thiên, khóe môi Hạ Tử Hy khẽ động, cảm động không cách nào che dấu chỉ có thể bộc lộ từ trong tim ra ngoài.
Nhìn thấy hai người bọn họ bốn mắt nhìn nhau, An Nhược Mạn cắn chặt đôi đũa, ánh mắt lộ ra sự hâm mộ.
Mục tiêu cả đời này của cô chính là tìm được một người cô yêu cũng yêu cô.
Nghiêng đầu nhìn sang Hạ Tử Dục, chỉ thấy anh im lặng dùng bữa, khuôn mặt không chút biểu cảm, An Nhược Mạn có chút ủ rũ.
Cho đến hiện tại, hai người bọn họ vẫn chưa…
Tiếp tục ăn cơm, An Nhược Mạn cũng cảm thấy không có chút mùi vị nào.
Nhìn tình cảm của Hạ Tử Hy
cùng Mục Cảnh Thiên tốt đẹp như vậy, Hạ Thiên cùng Hứa Vy Nhân cũng trờ nên yên tâm.
“Bất kể như thế nào, đại nạn không chết nhất định có hậu phúc, các con sau này sẽ càng lúc càng trở nên tốt hơn!” Hạ Thiên nói.
Nghe thấy câu nói này của ông, khóe môi Mục Cảnh Thiên nhếch lên: “Cháu cũng cảm thấy như vậy, có điều sau này những người cháu không vừa mắt cũng đừng nghĩ có thể sống tốt được!” khi nói câu nói này, ánh mắt của anh như có như không nhìn về
phía Hạ Tử Dục, chỉ nhìn thấy anh im lặng dùng bữa, cả một bàn ăn, chính là người im lặng nhất.
Hạ Thiên cùng Hứa Vy Nhân cũng không hiểu lời này của Mục Cảnh Thiên có ý gì, nhưng cũng không hỏi nhiều.
Lúc này Hạ Thiên nhìn sang Hạ Tử Dục, người từ đầu đến cuối đều không nói tiếng nào: “Tử Dục, con như thế nào không nói chuyện? Khó khăn lắm Tiểu Hy cùng Cảnh Thiên mới quay về, con cũng không cùng Cảnh Thiên uống một ly!”
“Con lát nữa còn phải lái xe, không thể uống rượu!”
“Anh muốn đi đâu? Không phải đã nói không ra ngoài rồi sao?” An Nhược Mạn đột nhiên hỏi.
Hạ Tử Dục: “…lát nữa còn phải gặp khách hàng, cho nên cần phải ra ngoài một chuyến!”
“…ồ!” giọng nói An Nhược Mạn có chút thất vọng.
“Đã muộn như vậy còn khách hàng gì chứ? Không thể lùi sang ngày mai sao?” Hứa Vy Nhân cũng hỏi.
“Mẹ…”
“Anh trai nếu như không muốn cùng cháu uống thì bỏ đi!” câu nói này của Hạ Tử Dục vẫn chưa dứt, liền bị Mục Cảnh Thiên cắt ngang.
Còn giây phút này, Mục Cảnh Thiên tiếp tục uống rượu, khóe môi nhếch lên nụ cười, ánh mắt phong tình nhìn sang anh.
Đối với Mục Cảnh Thiên mà nói, anh càng cười tao nhã càng chứng minh trong lòng anh có bí mật.
Do dự một lát, Hạ Tử Dục cầm lên ly rượu nói: “Tôi kính cậu!”
“Không dám!” Mục Cảnh Thiên chậm chạp lên tiếng, nhưng vẫn chạm ly với anh, một hơi uống cạn.
Cầm lên ly rượu không chút vấn đề gì, nhưng Hạ Tử Hy vẫn có thể cảm nhận được giữa hai người bọn họ có chút chuyện không đúng, nghe Đô Đô nói rằng, hai người bọn họ còn vì cô mà đánh nhau một trận, Hạ Tử Hy tất nhiên đem tất cả lý do đều nghĩ theo chiều hướng đó.
Sau khi ăn cơm xong, Hạ Tử Hy liền cùng Mục Cảnh Thiên rời khỏi Hạ gia.
Lúc này, Mục Cảnh Thiên liền ôm lấy Hạ Tử Hy, khóe môi nhếch nụ cười, rõ ràng có vài phần say:
“Vợ à, anh hôm nay uống rượu, cho nên sự rằng phải làm phiền em đến lái xe rồi!”
Hạ Tử Hy liền cảm thấy Mục Cảnh Thiên nhất định là đang cố ý, chỉ đành gật đầu: “Được!”
Nhìn dáng vẻ thân mật của bọn họ như vậy, Hạ Tử Dục cũng không tiễn ra ngoài cổng, chỉ trực
tiếp bước lên lầu,
Nhìn theo bóng lưng của Hạ Tử Dục, Hạ Tử Hy vốn dĩ muốn nói chút chuyện, nhưng mà…
Lúc này, Hạ Thiên nhìn bọn họ: “Nếu như không ổn, ba sẽ bảo tài xế đưa hai con trờ về!” Hạ Thiên nói.
“Không cần đâu ba, con có thể!” Hạ Tử Hy nói.
“Vậy được, các con đi đường cẩn thận!”
“Được!”
“Sau khi về đến nhà nhớ gọi điện thông báo!”