Dáng vẻ Hạ Tử Dục chăm chú làm việc thật sự rất đẹp trai, rất có sức hút, vẫn nhớ rằng vào giây phút An Nhược Mạn gặp cô lần đầu tiên đã bị dáng vẻ này của anh thu phục.
Chỉ sợ ràng bản thân Hạ Tử Dục không hề có ấn tượng.
Ngày hôm đó, cô đến công ty của bọn họ bàn bạc việc ký hợp đồng, trùng hợp gặp được anh, dáng vẻ một người đàn ông lịch lãm, tự tin và quyết đoán, đã để lại ấn tượng sâu sắc cho cô ấy vào thời điểm đó.
Nhưng không nghĩ đến sau này, bọn họ lại quen biết nhau, hơn nữa còn kết hôn.
Mặc dù chỉ là cuộc kết hôn thương mại, nhưng An Nhược Mạn là thật sự thích Hạ Tử Dục.
Giây phút này nhìn anh, trong đôi mắt An Nhược Mạn tràn ngập yêu thích.
Chú ý đến tầm nhìn từ bên kia, Hạ Tử Dục lúc này đột ngột ngẩng đầu nhìn về phía An Nhược Mạn, tình cờ nhìn thấy ánh mắt ấm áp của An Nhược Mạn đang chăm chú nhìn về phía mình.
Còn An Nhược Mạn cũng không chút phòng bị, không ngờ đến anh sẽ đột nhiên ngước nhìn lên, cô lập tức thu lại nụ cười mê muội của mình, sau đó hỏi: “Anh đã bận xong rồi sao?”
“Nếu em cảm thấy mệt, em có thể đi nghỉ ngơi trước!”
“Em không mệt, em muốn đợi anh!” An Nhược Mạn kiên quyết nói.
Ai biết rằng, một lần kiên quyết chờ, chờ đến hơn một giờ sáng.
An Nhược Mạn bình thường đi ngù rất sớm, hiện tại có thể kiên cường đến một giờ, cô đã buồn ngủ đến mức không cách nào mở mắt lên được, nhưng vẫn nỗ lực cố gắng “cứng ngắt” chờ đợi anh.
Nhất định phải chờ đến khi Hạ
Tử Dục vê phòng cùng cô.
Nhưng cho đến cuối cùng, cũng không cách nào chống lại cơn buồn ngủ, liền thiếp đi trên ghế sofa.
Đợi sau khi cô đã ngủ thiếp đi,
Hạ Tử Dục liền dời tầm mắt từ tập hồ sơ nhìn về phía An Nhược Mạn.
Mặc dù không yêu cô, nhưng không chán ghét, cũng không muốn làm tổn thương đến cô.
Hạ Tử Dục bước đến ôm cô rời khỏi ghế sofa, sau đó bước về
phía phòng ngủ.
Cũng có thể vì nằm ngủ trên ghế sofa có chút lạnh lẽo, cho nên muốn tìm đến vị trí ấm áp, An Nhược Mạn liền nỗ lực cọ xát vào bên trong.
Nói như thế nào, Hạ Tử Dục cũng là một người đàn ông bình thường, cô cứ cọ xát anh như vậy khiến cho chân mày Hạ Tử Dục nhíu chặt.
Cuối cùng, sau khi bước đến phòng ngủ, Hạ Tử Dục liền đặt cô xuống giường, nhưng vừa muốn đứng dậy, thì cánh tay An Nhược
Mạn liền ôm chặt lấy anh.
Hạ Tử Dục nhìn người trước mặt, vào giây phút này cô đang mở to đôi mắt nhìn anh.
Phòng ngủ không hề mở đèn, nhưng anh lại có thể nhìn thấy vô cũng rõ ràng đôi mắt sáng trong veo của cô.
“Cảm ơn anh A Dực!” An Nhược Mạn ôm lấy cổ của Hạ Tử Dục mỉm cười nói.
Cô đây là giả vờ ngủ? Hay là bị anh làm cho tỉnh dậy? Đây cũng chính là suy nghĩ đầu tiên của Hạ
Tử Dục, sau đó nhàn nhạt lên tiếng: “Mau để anh ngồi dậy!”
“Không!” An Nhược Mạn nũng nịu nói, càng ôm chặt cổ Hạ Tử Dục hơn.
“A Dực, anh không cảm thấy, giữa chúng ta vẫn còn thiếu thứ gì sao?” cô nhìn về phía Hạ Tử Dục cất giọng hỏi, khoảng cách gần như vậy, càng khiến cho An Nhược Mạn càng rung động.
“Cái gì?”
“Chúng ta đã kết hôn lâu như vậy, vẫn chưa có…chưa có…”
những lời này vốn dĩ không nên do cô nói ra, nhưng mà Hạ Tử Dục lâu như vậy rồi cũng không có bất kỳ hành động nào, cô cũng không thể không lên tiếng.
vẫn chưa dứt lời, cô liền ngại ngùng nhìn về phía Hạ Tử Dục, cô biết rằng, anh nhất định có thể hiểu được cô có ý gì.
Hạ Tử Dục cũng nhìn về phía An Nhược Mạn, anh như thế nào lại không hiểu những lời này của cô có ý gì.
“Hôm nay cũng đã rất khuya rồi!” Hạ Tử Dục nói, sau đó liền lấy
cánh tay đang vắt ngang trên cổ anh xuống.
“Nhưng mỗi ngày anh đều trở về vào giờ này. Không, có đôi khi còn muộn hơn cả giờ này, em đến mức cũng không biết anh mấy giờ mới về đến nhà…” An Nhược Mạn nói, nhắc đến chuyện này, quả thật có chút ủy khuất.
“Ngoan mà chút, trước cứ buông tay ra!”
“Không…” An Nhược Mạn từ chối, nhìn Hạ Tử Dục, hôm nay dù nói gì cô cũng sẽ không buông
tay.
Hạ Tử Dục nhìn cô, không có chút biện pháp nào.