“Tiểu Hy, tôi cũng kính cô một ly, chúc cô hạnh phúc!”
Hạ Tử Hy nâng ly lên, vẫn chưa được bao lâu ly rượu trong tay liền lần nữa bị người khác cướp mất: “Mình uống thay cô ấy!”
Sau đó, một mình uống cạn ba ly, Mục Cảnh Thiên cũng uống không ít,
Tam thiếu nhìn anh, khóe môi nhếch lên nụ cười.
*
Sau khi uống cạn ly rượu vang
cuối cùng, Mục Cảnh Thiên nhìn bọn họ: “Nếu như con trai của mình xảy ra chuyện gì, các cậu có thể chịu trách nhiệm được không?”
“Cho nên không phải để cậu uống thay rượu sao?”
“Các người chính là cố ý!”
“Nhận ra là tốt!” ba người nhìn nhau mỉm cười, đây chính là sự trừng phạt dành cho Mục Cảnh Thiên.
Mục Cảnh Thiên trừng mắt nhìn bọn họ.
Rượu vang khó say, nhưng phản ứng lúc sau cực kỳ mạnh, hơn nữa Mục Cảnh Thiên một lần uống cạn cả ba ly rượu, mặc dù nhìn như không có chuyện gì, nhưng Hạ Tử Hy có thể nhận ra anh đã ngà ngà say.
“Bất kể như thế nào, Tiểu Hy, có chuyện gì cần giúp đỡ thì cô cứ nói ra!”
Hạ Tử Hy gật đầu: “Mọi người yên tâm, có tam thiếu nổi danh như ba người, tôi nhất định sẽ không lãng phí!” Hạ Tử Hy mỉm cười nói.
Trải qua thời gian tiếp xúc gần đây, Hạ Tử Hy đối với bọn họ cũng hiểu biết không ít, mặc dù người nào cũng là người có tính cách lộ rõ trên khuôn mặt, nhưng tất cả đều là người bình thường, chỉ là có chút tiền hơn người khác, gia thế cùng gia sản gia đình, khiến cho tất cả bọn họ xuất chúng hơn những người khác mà thôi.
Sau khi rời khỏi hội quán tư nhân cũng đã hơn mười giờ đêm.
Sau đó, cũng vì Mục Cảnh Thiên đã đỡ rượu cho cô, cũng vì bảo vệ mạng nhỏ của mình, Hạ Tử
Hy liền tiến lên lái xe.
Mục Cảnh Thiên ngồi bên ghế lái phụ, thật ra anh không hề uống quá nhiều, nhưng nếu như Hạ Tử Hy muốn lái, vậy cứ để cô ấy đến lái, như vậy càng thuận tiện cho anh ngắm nhìn cô.
Trên xe, Hạ Tử Hy đặc biệt tập trung tinh thần lái xe, còn Mục Cảnh Thiên ngồi bên cạnh vẫn luôn ngắm cô.
Bình thường vẫn luôn do anh lái xe, Hạ Tử Hy ngồi kế bên, còn hiện tại Mục Cảnh Thiên lại có một cảm giác khó nói nên lời.
Có thể tùy ý ngắm nhìn thưởng thức nhan sắc của cô, đây thật sự là một chuyện vô cùng đáng vui mừng.
“Anh vẫn luôn nhìn em như vậy, không sợ em xảy ra chuyện gì sao!” Hạ Tử Hy lên tiếng hỏi, mặc dù không xoay người nhìn Mục Cảnh Thiên, nhưng cũng có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực từ anh.
Lúc này, Mục Cảnh Thiên đột nhiên tiến đến gần, nhẹ nhàng bên tai cô nói: “Anh tin tưởng vào định lực của em!”
“Anh cách em xa một chút, vậy thì định lực của em sẽ càng tốt hơn!” Hạ Tử Hy nói, cũng thật sự không dám quay đầu lại nhìn.
Nghe những lời này của Hạ Tử Hy, Mục Cảnh Thiên có ý định muốn vuốt ve âu yếm cô đành phải kiềm chế, lỡ đâu cô thật sự không tập trung được thì như thế nào.
Sau đó, khóe môi anh nhếch lên một nụ cười tà mị, dựa lưng vào chiếc ghế, dáng vẻ lười biếng, ánh mắt vẫn luôn chăm chú nhìn về phía Hạ Tử Hy.
Đột nhiên cảm thấy, cuộc sống này quả thật kỳ diệu, người mà anh vô cùng chán ghét nhiều năm trước hiện tại lại đặc biệt yêu thích không thôi.
Nhiều năm trước tìm mọi cách ly hôn, hiện tại phải tìm cách lừa hôn.
Chỉ cần suy nghĩ những chuyện này, khóe môi anh không nhịn được nhếch lên.
Nhưng lại không có cách nào khác, chỉ đành hối hận bản thân đã bỏ lỡ nhiều năm như vậy, nếu như sớm phát hiện cũng sẽ
không đến mức chờ đợi thời gian lâu như vậy.
“Anh đang nghĩ gì?” Hạ Tử Hy đột nhiên lên tiếng hỏi.
Anh im lặng không lên tiếng, vẫn cứ ở phía sau nhìn cô, càng khiến cô không được tự nhiên.
Nghe thấy giọng nói của cô, Mục Cảnh Thiên đột nhiên có chút tò mò: “Hạ Tử Hy, anh có thể hỏi em một vấn đề không?”
Anh gọi cả họ lẫn tên cô như vậy, khiến Hạ Tử Hy cảm thấy không tốt chút nào.
“Vấn đề gì?”
“Nhiều năm về trước, khi em gả cho anh thật sự không yêu anh sao?” Mục Cảnh Thiên hỏi.
Hạ Tử Hy: như thế nào cũng
không nghĩ đến chuyện này, anh ấy như thế nào lại đột nhiên nhớ đến chuyện này chứ.
“Tất nhiên!
»
“Tại sao?” Mục Cảnh Thiên hiếu kỳ hỏi, “Nếu như đã không yêu anh, vậy tại sao lại không cùng anh ly hôn?”
“Tất nhiên vì đây là cuộc hôn nhân thương mại, tất nhiên vì gia đình, nếu như đã đồng ý gả cho anh, em nhất định phải trả một cái giá!” Hạ Tử Hy trả lời.
Nhưng Mục Cảnh Thiên vẫn có chút không tin được: “Em thật sự thật yêu anh sao?”
Xem ra, cảm giác ưu việt của Mục Cảnh Thiên lại bành trướng rồi!
“Nếu như em ban đầu thật sự yêu anh vậy thì sẽ không giả vờ xấu xí, ngược lại nên tìm mọi cách quyến rũ anh mới đúng
không phải sao?” Hạ Tử Hy hỏi ngược lại.
Chuyện này quả thật như vậy.
Mỗi khi nghĩ đến chuyện này,
Mục Cảnh Thiên vẫn cảm thấy đặc biệt không thoải mái, nếu như không vì chuyện này, hai người bọn họ cũng sẽ không bỏ lỡ nhiều năm như vậy.
Nếu như nói Mục Cảnh Thiên nhìn mặt bắt hình dong, vậy thì xin hỏi ai sẽ động lòng trước người vợ quê mùa giống như vậy chứ.
Anh yêu không phải vẻ bề ngoài, nhưng điều đầu tiên đập vào mắt chính là vẻ bề ngoài, chính là khuôn mặt này.
Nhìn Mục Cảnh Thiên không lên tiếng, Hạ Tử Hy nói: “Như thế nào? Em đã đả kích đến sự tự tin của anh sao? Có phải cảm thấy tất cả phụ nữ trên đời này đều phải yêu anh không?” Hạ Tử Hy hỏi ngược lại.
Mục Cảnh Thiên tiến sát lạl gần, nhẹ nhàng thổi khí bên tai cô: “Anh chỉ cần một mình em yêu anh là đủ!”
Hạ Tử Hy không nhịn được rùng mình.
Lỗ tai chính là bộ phận nhạy cảm nhất của cô, anh đột nhiên tiến đến gần, còn cố ý ở bên tai nói chuyện như vậy, Hạ Tử Hy làm sao không có phản ứng!
“Ngồi đàng hoàng!” Hạ Tử Hy nói, đột nhiên mạnh mẽ nhấn ga lao về phía trước.
Kỹ thuật lái xe của Hạ Tử Hy vô cùng thành thục, chỉ là vẫn luôn khiêm tốn, không giống như Mục Cảnh Thiên luôn kiêu ngạo khoe khoang.