Thời gian một giờ trôi qua, hơn mười cao thủ Vân gia đều mật thở cả hơi tai, ngón tay ai nấy đều tê cóng.
Đây là hậu quả do nhiều người đăng ký danh sách mà thành.
Lúc này, toàn bộ mọi người mới nhanh chân lui về vị trí cũ, chờ đợi Vân gia cao thủ ra chỉ thị, có không ít người vì muốn bảo tồn thực lực, đã lựa chọn mang đồ ăn tới tận đây, bổ sung thêm thể lực để chiến đấu.
Sau khi Vân gia kiểm tra một lượt, liền phát hiện vậy mà có tới hơn bốn trăm nhân khẩu đi đăng ký, trong đó có sáu tên Tẩy Tủy kỳ ngũ trọng trở xuống, còn lại đều là Phát Mạch cảnh.
Nhìn sáu danh sách Tẩy Tủy kỳ, Vân gia người đều cho rằng, một trong sáu người này sẽ có một người dành được quán quân.
Vân gia chủ Vân Tiêu hài lòng nhìn danh sách một lượt, sau đó đứng ra lớn giọng tuyên bố.
"Sau khi chúng ta làm công tác kiểm tra, phát hiện số người đăng ký vượt qua dự đoán của chúng ta, có tới bốn trăm bảy mươi hai người đăng ký. Ta xin chân thành cảm tạ toàn thể các vị huynh đệ bên dưới."
Mọi người nghe vậy liền trở nên sôi trào, bọn hắn ai nấy đều muốn mang được mỹ nhân về nhà, ngoài ra, Vân gia vân là
một thế lực bí ẩn, đằng sau tất có cường đại hậu thuân bảo vệ, chỉ có người ngu mới không kìm được sự hấp dẫn này.
"Tạm thời mọi người nhanh chóng hồi phục thể lực, một giờ sau ta sẽ tiếp tục tuyên bố thêm."
Vân Tiêu lớn giọng nói.
Mà Vân Bích Vận bên cạnh, lại nhàn nhã ngồi dựa lưng vào thành ghế, chân phải bắt chéo qua chân trái, để lộ ra cặp. đùi thon gọn mĩ miều.
Khiến vô số người thèm đến nhỏ dãi, Vân Bích Vận khẽ nhìn qua quảng trường một lượt, không ai biết trong lòng nàng đang suy nghĩ gì.
Khoảng thời gian này, Vũ Thuần Tử bèn miễn cưỡng lấy ra thanh kiếm nhựa từ bên trong hệ thống, ngắm nghía nó một hồi, sau đó còn nhổ một bãi nước bọt, đem cỏ dại bóp nhúm thành một đoàn, tiện tay lau chùi tỉ mỉ.
Không ít người nhìn thấy cảnh này, đều trực tiếp kinh ngạc rớt cằm, hắn đây là đang làm gì? Mài kiếm nhựa sao?
"Này tiểu tử, ngươi vừa nấy cũng đăng ký chiến đấu sao?" Bỗng nhiên một người cao to lực lưỡng lớn giọng hỏi. "Phải!"
Vũ Thuần Tử có chút sửng sốt, nhưng vẫn gật đầu đáp.
"Vậy ngươi tính đem thanh kiếm nhựa trong tay đi tham gia?"
Đại hán này cố kìm nén cảm xúc buồn cười, vội hỏi "Đúng rồi, sao vậy?" Vũ Thuần Tử thật thà trả lời.
Mà câu trả lời này, lại càng khiến vô số người ôm bụng cười to.
Bọn hẳn không có nghe lầm chứ? Tiểu tử này lại muốn mang thanh kiếm nhựa tham gia giải đấu? Đây đúng là một chuyện tiếu lâm hiếm có.
"Ha ha ha... Ta nghĩ đầu óc hắn có vấn đề!"
Nữ nhân kia sau khi nghe vậy, không khỏi ôm bụng cười nghiêng ngả, trên đại lục này làm gì có ai tay cầm kiếm nhựa đi đánh người bao giờ?
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!