Chấn rung cả màng nhĩ của hẳn.
Vũ Thuần Tử sợ hãi lùi người về sau, cẩn thận quan sát chung quanh nơi này.
Bất ngờ, giữa một khoảng không đen tối, hai cặp mắt to lớn chợt mở ra, khiến Vũ Thuần Tử giật mình sợ hãi.
Đôi mắt này chứa đầy tơ máu màu đỏ, mỗi một con đều to hơn cả bản thân hản, Vũ Thuần Tử kinh hãi phát hiện, con mắt kia, to gấp trăm ngàn lần bản thân hắn cộng lại.
Chỉ thấy đôi mắt này nhíu chặt lại nhìn chăm chăm vào. 'Vũ Thuần Tử, bên trong nó kèm theo uy áp cực lớn, khiến hẳn kém chút ngất xỉu.
Đôi mắt bất ngờ dãn ra, lui về phía xa xa, cho đến khi tầm nhìn của hẳn chỉ vừa bắng một con xe hơi.
"Ngươi là ai?"
Bỗng nhiên, một âm thanh tang thương cổ lão truyền tới,
khiến Vũ Thuần Tử giật bản mình.
"Ta là ta, thế ngươi là ai?"
Vũ Thuần Tử khó hiểu hỏi, cảnh tượng này, đây là lần đầu tiên hẳn gặp phải. "Ta là ai? Ta không nhớ ra được! Chỉ biết ta đang đứng
chờ một người!"
Thanh âm kia lại tiếp tục vang lên, nhưng bên trong nó hiện lên vẻ tiêu điều khó hiểu.
Chờ một người?
Vũ Thuần Tử kinh ngạc, chẳng lế người này đang chờ chính hẳn xuất hiện?
Chưa đợi Vũ Thuần Tử suy nghĩ, giọng nói kia lại lần nữa vang lên, mà giọng điệu này lại mang theo nghi ngờ nồng đậm, hỏi.
"Không phải ngươi, ngươi rốt cuộc là ai, tại sao lại có thể mở ra phong ấn bên trong?"
Câu hỏi này, cũng khiến Vũ Thuần Tử lâm vào sững sờ không hiểu.
Cặp song nhãn này đang muốn nói tới cái gì? Cái gì không phải hắn?
"Rốt cuộc ngươi đang nói gì? Ta nghe chẳng hiểu cái gì cả.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!