Thân thể ôn lương, mang theo hàn khí bên ngoài cùng đầu ngón tay mềm mại, bị nhu nhược không xương dán vào lòng, Bách Lý Kiêu sửng sốt.
Hắn nhíu mày, sau đó đẩy ra.
Lại không đề phòng đối phương như hoa dính nhớp, vươn hai tay bạch ngọc, bám lên cổ hắn.
Vào tay đều là ôn hương, như hạ tuyết hóa đông dương, chạm vào thì lạnh, không chạm vào liền bị đối phương nhẹ nhàng bao quanh, chìm trong thấm hương mềm mại.
- Sao ngươi ở đây?
Hắn nhíu mi, trầm giọng hỏi.
Người này vừa rồi rõ ràng bị kéo ra ngoài, sao lại xuất hiện trong phòng hắn.
Ngoài phòng có tầng tầng ám vệ, tới gần còn khó hơn lên trời...Chẳng lẽ trong Vô Thượng Phong có nội gián của Vân Hoan tông?
Bách Lý Kiêu không kiên nhẫn nâng mắt, thấy đôi mắt đào hoa khẽ nháy, cười giảo hoạt:
- Vừa rồi ở ngoài sảnh còn chưa uống rượu, ta sợ trở về không thể ăn nói với tông chủ.
Trăm cay ngàn đắng mà lưu lại đây, ngươi đừng không thương hương tiếc ngọc...!
Tuy nàng nói như vậy, nhưng trong mắt ba quang nhộn nhạo, là ngốc tử cũng có thể nhìn ra ý nàng là Tuý Ông chi ý bất tại tửu.
(Yul: " Túy Ông chi ý bất tại tửu" nghĩa đen là ý của Túy Ông không phải ở rượu, nghĩa bóng là ý không ở trong lời, có dụng ý khác.)
Ở Vô Thượng Phong nhiều năm, chưa có nữ tử nào dám tiếp cận hắn, huống chi còn xác định mục tiêu là muốn cùng hắn...!
Mặc kệ là nữ nhân cố ý hay là vô tình, một khi đứng trước mặt hắn toàn thân như bị kim đâm, tránh hắn như rắn rết.
Duy nhất một nữ tử thấy hắn mà không sợ, cũng thường mỉm cười, lại không hay nhìn thẳng hắn.
Đối phương...!
Lúc hắn suy tưởng trong nháy mắt, hai người đã nghiêng ngả lảo đảo đi tới trước bàn, eo Bách Lý Kiêu đụng vào cạnh bàn, Tô Mã cười:
- Ta đã đưa tới cửa, ngươi còn thất thần?
Nàng hơi hơi áp xuống, môi hé mở:
- Nói, vừa rồi có phải ngươi nghĩ đến nữ nhân khác?
Bách Lý Kiêu mặt mày chợt tắt, kéo cánh tay nàng quay người áp nàng xuống bàn.
Tô Mã cũng không kinh ngạc, nàng nửa người trên cong thành một độ cung đủ kinh tâm động phách, ngực hơi phập phồng:
- Bị ta đoán trúng, nên thẹn quá hóa giận?
Đầu ngón tay vừa nhấc, nhẹ nhàng chỉ vào ngực hắn, nói:
- Nhưng qua đêm nay, ta sẽ không để nơi này chứa người khác.
Nàng hơi đứng dậy, sa y tầng tầng rơi xuống, da thịt như tuyết, ở dưới ánh đèn mông lung mờ ảo.
Bách Lý Kiêu hơi giơ tay, hoảng hốt duỗi về phía trước.
Tô Mã nghĩ hắn bị mê hoặc, hơi cong khóe môi, rồi sắc mặt biến đổi:
- Ngươi lại muốn bẻ cổ ta...!
Bách Lý Kiêu khẽ nhíu mày, dựa theo lẽ thường, hắn sẽ nghĩ đối phương nói từ “Lại” là nhắc tới chuyện mới xảy ra sảnh ngoài, nhưng thanh âm nàng mang ý vị thâm trường, trực giác nói cho hắn biết không chỉ có thế.
Đang lúc ngưng thần, Tô Mã như dây đằng chậm rãi leo lên, dùng trọng lượng cơ thể từ từ áp xuống, thanh âm mơ hồ:
- Ta nói rồi, chớ có thất thần khi ở trước mặt ta...!
Nói xong, nàng rũ mi, che khuất đồng tử gợn sóng.
Hương thơm tới gần, mang theo khẩn trương giấu đầu lòi đuôi cùng rung động.
Bách Lý Kiêu rũ mắt, bàn tay như gông cùm xiềng xích bóp cổ nàng.
Nàng bị ép ngẩng đầu lên, chiếc cổ mảnh khảnh chỉ cần dùng sức một chút sẽ bị bẻ gãy.
Lại không hề để ý, hé môi nói:
- Không cho thì không cho, sao ngươi lại sinh khí?
Hai chữ cuối vừa ngọt lại vừa mềm, không giống như người sắp bị giết, trước khi chết nói ra oán hận, mà lại như mỹ nhân bất đắc dĩ nhu thuận hờn dỗi.
Bách Lý Kiêu không hề dao động, hắn cảm thấy có chút không đúng, đang muốn dời đi lại chậm.
Tô Mã nâng mắt, trong mắt như có muôn vàn đào hoa mới nở, liễm diễm sinh sóng.
Thanh âm cũng trở nên mờ mịt lên:
- Ngươi sinh khí như vậy, là ngại ta nói nhiều quá sao?
Ánh mắt nàng lướt qua, nhìn bên cạnh giường, nhẹ giọng nói:
- Có bản lĩnh thì lát nữa ngươi khiến ta nói không nên lời....!
Bách Lý Kiêu cứng đờ thân thể bị Tô Mã đưa tới mép giường, bị đẩy ngã xuống giường.
Tô Mã nhấc bàn tay ngọc, màn hai bên giường lưu luyến rũ xuống, như nước gợn sóng, che lại hơn phân nửa quang cảnh.
Ánh đèn mông lung, hai thân ảnh sau màn giường chậm rãi dán sát.
Trên giường chỉ có đệm chăn.
Nhìn dấu vết chỉ sợ không dùng được vài lần, Tô Mã thầm nghĩ nhân sinh của người này thật không thú vị, khẳng định là dùng thời gian ngủ để ngồi thiền.
Nàng cong khóe môi, từ từ cúi xuống, nhìn ánh mắt của Bách Lý Kiêu.
Dù không thể phản kháng, ánh mắt hắn không hề dao động.
Đôi mắt đen tối, chỉ là vừa thấy lại khiến khắp người phát lạnh.
Rõ ràng đối phương như cá trên thớt, nhưng Tô Mã lại có một loại ảo giác tùy thời sẽ bị giết chết.
Không, này có thể là thật sự.
Nàng hiểu Bách Lý Kiêu, lúc hắn trầm mặc nhất cũng là lúc nguy hiểm nhất.
Nhưng cũng không có gì ghê gớm.
Nàng hít sâu một hơi.
Chỉ cần nàng thật nhanh.....!Ách, chỉ cần hắn thật nhanh.......!
Ánh mắt Tô Mã rung động, nàng khẽ cúi đầu giấu đi ánh mắt, tay hướng tới cổ áo của hắn, chạm vào da thịt, như bị giật mình đột nhiên thu tay.
Rồi lại cảm thấy mình thật không có tiền đồ, né tránh ánh mắt của Bách Lý Kiêu, ái muội nói:
- Ta biết ngươi không thể động, nhưng trong lòng nhất định rất gấp.
Đừng gấp a, ta liền tới...!
Nói xong, đôi tay run rẩy cởi áo ngoài của hắn.
Khi lộ ra áo trong, hô hấp có chút dồn dập.
Cổ áo của hắn có chút rời rạc, lộ ra da thịt, ngực khẽ phập phồng, như hòa hợp cùng vải dệt.
Nàng dời tầm mắt, nhìn thấy Bách Lý Kiêu rũ mắt, trong mắt giếng cổ không gợn sóng, nhưng Tô Mã có cảm giác hắn đang cười nhạo nàng, liền thẹn quá hóa giận.
Nàng định dùng lực kéo ra, đột nhiên nhìn thấy vạc áo bên trái của hắn gồ lên, như giấu gì đó, nàng ngẩn ra.
Lúc nàng là “Tiểu Lê”, sớm chiều ở cùng Bách Lý Kiêu, thấy đối phương luôn là “Trần truồng” mà tới, “Trần truồng” mà đi, trước nay không mang gì trên người.
Người tập võ luôn coi ngực trái như mệnh môn.
Rốt cuộc là thứ gì lại khiến hắn mang theo bên người?
Nàng đang định duỗi tay, đột nhiên cổ tay đau xót, cổ lực lượng này giống như muốn bóp nát nàng, nàng kêu đau một tiếng.
Vừa nâng mắt, liền thấy Bách Lý Kiêu ngồi dậy mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm nàng, trong mắt đã xuất hiện sát khí.
Nàng cả kinh, nếu nàng biết đối phương sẽ tỉnh nhanh như vậy, thì đã không cọ tới cọ lui.
Chỉ là hiện tại nói gì cũng đã chậm.
Nhìn hắn như không giết nàng là không được.
Nàng theo bản năng lui về phía sau, lại không biết ấn vào nơi nào, chỉ nghe một tiếng vang máy móc, ván giường vù vù một tiếng đột nhiên quay cuồng.
Tô Mã còn không kịp phản ứng, đã xảy ra một trận long trời lở đất, nàng chật vật ngã xuống đất, cảm giác đỉnh đầu có tro bụi không ngừng rơi xuống, quanh thân lạnh lẽo.
Nàng đau kêu “A” một tiếng, vừa định đứng lên đã bị vật gì đó cản tay:
- Nơi này là chỗ nào?
Thanh âm không lớn, lại ở trong không gian không ngừng vang vọng, xung quanh tối đen.
Nàng không có nội lực không thể nhìn thấy gì, chỉ có thể miễn cưỡng sờ soạng đi về phía trước.
Một đường nghiêng ngả lảo đảo, như đã đi đến cuối, chân đụng phải gì đó khiến cho một mảnh "lách cách" rung động.
Nàng ngồi xuống cẩn thận sờ mó, đầu ngón tay đau xót, liền nhíu mi, vội thu hồi tay.
Nương ánh trăng mỏng manh, rốt cuộc thấy rõ trước mắt là cái gì.
Đây là một loạt binh khí!
Phía sau truyền đến thanh âm lạnh băng:
- Ngươi đụng phải cơ quan của kho binh khí.
Nàng hít hà một hơi, rồi đứng dậy.
Chỉ nghe “Oanh”một tiếng, giống như hỏa long rít gào, tầng hầm u ám lập tức sáng lên, trên vách đá có một vòng khe lõm, ngọn lửa dữ tợn nhảy lên.
Dưới ánh lửa, mặc kệ là đao thương côn bổng hay là búa rìu câu xoa đều lập loè quang mang lạnh băng, trắng sáng vặn vẹo, như có thể ngửi mùi huyết tinh.
Nàng nơm nớp lo sợ khẽ quay đầu lại, thấy Bách Lý Kiêu từ trong bóng tối chậm rãi đi đến, trong mắt bị ánh lửa phản chiếu, đỏ tươi một mảnh.
Như đang nói, để nàng tùy tiện chọn một cái dùng để tự sát, miễn ô uế tay hắn.
Tô Mã miễn cưỡng trấn định, ngoài miệng cười:
- Nơi này cũng khá tốt, tuy hơi lạnh, nhưng cũng không mất tình thú, không phải sao?
Vừa nói vừa liên tục lui về phía sau, cho đến khi không thể lui được nữa, thì lưng đã đụng vào kệ binh khí.
Phía sau là lưỡi dao lạnh băng, trước mặt là người còn lạnh hơn băng, Tô Mã có chút luống cuống.
Bách Lý Kiêu đi đến trước mặt nàng, rũ mắt nhìn nàng:
- Ngươi không phải là người Vân Hoan tông.
Trong lòng Tô Mã thấp thỏm, sắc mặt như thường:
- Ngươi nói không phải thì không phải, ta cũng có thể là người của ngươi...!
Bách Lý Kiêu không để ý lời nàng nói, nói tiếp:
- Người luyện tới mị công thượng thừa, hoặc là nhân tâm chí.
Không có ai giống như ngươi...!
Lợi hại như vậy, mấy lần muốn cắn nuốt linh hồn.
Người luyện mị công huyết mạch giống như lửa đốt, liêu nhân dục.
Nhưng nữ nhân trước mặt, chỉ cần liếc mắt một cái, giống như muốn nắm linh hồn trong tay, tùy ý xoa niết.
Nếu không phải hắn hàng năm ở trên đỉnh núi tu hành, chịu giá lạnh, tâm chí kiên định.
Rất có thể đã bị đối phương cướp lấy thần chí, hút công lực.
Tô Mã thầm nghĩ quả nhiên là Bách Lý Kiêu, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra nàng khác người Vân Hoan tông.
Chỉ là nàng tuyệt đối không thể thừa nhận, nếu không công lược hai lần đều chui vào một lỗ hổng, lăn ra càng ngày càng nhiều điểm đáng ngờ, đến lúc đó có tẩy cũng tẩy không sạch.
Nàng nhướng mày cười nói:
- Đó là ngươi chưa gặp được người có công phu bằng ta...!
Ánh mắt vừa chuyển:
- Ta không dùng công phu mị hoặc ngươi.
Ngươi cùng ta là lưỡng tình tương duyệt, phong chủ chớ có chối bỏ...!
Thân thể Bách Lý Kiêu chặn hơn phân nửa ánh đèn, gương mặt mơ hồ, đôi mắt lại trong trẻo.
Hắn như đang suy tư lời nàng nói là thật hay giả.
Tô Mã đánh bạo thò lại gần:
- Nếu ngươi không tin, thì lấy một bí mật trao đổi.
Ngươi nói cho ta biết trước ngực ngươi giấu thứ gì, ta sẽ nói cho ngươi biết thân thế thật sự của ta?
Nói xong, nàng nín thở nhìn hắn.
Bách Lý Kiêu quay đầu đi, ánh mắt tối tăm hơi rũ, như đang suy tư.
Trong không khí trầm mặc, Tô Mã có dự cảm không tốt.
Nàng rất hiểu hắn, lúc Bách Lý Kiêu trầm mặc nhất chính là lúc đáng sợ nhất.
Quả nhiên, nàng vừa nâng mắt.
Liền thấy đối phương nâng lên tay áo, một cổ nội lực thổi quét tới đây.
Tô Mã cả kinh, lúc nghìn cân treo sợi tóc, nàng quay đầu đi, buột miệng thốt ra:
- Bách Lý Kiêu!
Nàng không biết lúc này nên nói cái gì, giống như lần trước chết trong lòng hắn, thiên ngôn vạn ngữ, chỉ hóa thành tên của hắn.
Thanh âm này mang theo ba phần kinh hoảng cùng vội vàng, còn có một phần nói không rõ ủy khuất.
Bách Lý Kiêu ngẩn ra.
Rất ít người gọi cả danh lẫn họ của hắn.
Phàm là kêu lên ba chữ “Bách Lý Kiêu”, phần lớn từng có huyết hải thâm thù với hắn.
Bọn họ hoặc là cắn răng, hoặc là đỏ mắt.
Hận không thể nhai nát ba chữ này, nhấm nuốt muốn xuất huyết, nghiền nát ra bã, hung hăng phun xuống đất để giải nổi hận trong lòng.
Nhưng duy nhất một người không mang theo hận ý mà kêu tên hắn, cũng là không tiếng động.
Như gió ngày xuân, run rẩy phun bên tai, mang theo tiếng thở dốc đau đớn cùng nghẹn ngào.
Tuy là không tiếng động, nhưng lại như chuông vang, vô cùng vô tận quanh quẩn trong lòng hắn.
Ầm vang một tiếng, toàn bộ kệ binh khí tứ tán phân liệt, vũ khí leng keng rơi xuống, kéo theo tiếng gió, ánh lửa bị tắt trong nháy mắt.
Sau một lúc lâu, trong hầm an tĩnh.
Tô Mã ôm đầu, nghĩ là hồn đã về tây thiên, nhưng đợi một lát, lại phát hiện bản thân không hề bị tổn hại.
Nàng thử nâng mắt, thấy Bách Lý Kiêu rũ mắt, như có chút hoảng hốt.
Nàng quay đầu đi, thấy bên cạnh là kệ binh khí bị đánh trúng chứ không phải nàng, nàng ngẩn ra, theo lý mà nói Bách Lý Kiêu võ công cao siêu, mặc kệ là kiếm pháp hay là chưởng pháp đều đăng phong tạo cực, không có khả năng đánh không trúng...!
Nàng vỗ vỗ bụi đất trên người, nhìn kệ binh khí bị chia năm xẻ bảy kệ, âm thầm nghĩ nếu cổ lực lượng kia đánh vào nàng...!Chỉ nghĩ đã thấy sợ.
Nàng nâng mắt, thấy Bách Lý Kiêu quay đầu lại, nàng vừa định nói chuyện.
Đối phương như thấy gì đó, sắc mặt biến đổi, đột nhiên đi tới.
Tô Mã cả kinh, theo bản năng lui về phía sau, lại phát hiện không thể lui:
- Sao ngươi còn chưa từ bỏ ý định?
Cũng may là Bách Lý Kiêu không ra tay giết nàng, hắn ngồi xuống trong đám vũ khí tàn khuyết, lấy ra một ám khí.
Ám khí kia toàn thân đen nhánh, như hấp thu tất cả nguồn sáng, không thể thấy rõ góc cạnh.
Nhưng nếu nhìn kỹ, có thể thấy mặt sau ám khí, có một khối hoa văn núi đá thật nhỏ..
Hoa văn này...!
Ánh mắt Bách Lý Kiêu chợt lóe, trong ánh lửa, hắn nhớ tới Lạc thành kia tận trời hỏa dược, hài cốt đầy đất, còn có hỏa long rít gào.
Kiếm quang du tẩu, hoa văn trên thân Huyền Vụ kiếm dần dần hòa hợp với ám khí trong tay hắn...!
Tô Mã thấy hắn trầm mặc không nói, sắc mặt xanh trắng, trong lòng có chút lo sợ:
- Ngươi, ngươi làm sao vậy?
Bách Lý Kiêu vừa nâng mắt, đột nhiên lồng ngực chấn động, nôn ra một búng máu.
Tô Mã kinh hãi, vội nâng hắn dậy.
Bách Lý Kiêu quỳ một gối xuống đất, hung hăng nắm chặt ám khí kia, lòng bàn tay máu tươi đầm đìa mà không biết.
Đồng tử điên cuồng rung động, hắn không hiểu, vì sao đồ vật liên quan tới Luyện Nhận Cốc, lại có thể xuất hiện trong kho binh khí ở Vô Thượng Phong.
Kho binh khí này là do Nhậm phong chủ truyền xuống.
Trước hắn là phụ thân sử dụng.
Nhìn ám khí này, liền biết chế tạo đã lâu, tạo ra từ trong tay Luyện Nhận Cốc.
Hắn nhớ lời Diệp Chấn Thiên từng nói, lồng ngực bị đè nén.
Chẳng lẽ hai mươi năm trước còn có bí mật mà hắn không biết?
Hắn nhíu mày, máu nơi khóe miệng chảy xuống cổ, dọc theo xương quai xanh uốn lượn.
Lúc ở ngoài sảnh hắn dùng nội công, đã phát kích thương thế, vừa rồi lại vận dụng nội công, còn nhìn thấy ám khí này, suy nghĩ quá nặng, thương càng thêm thương, càng thêm nghiêm trọng.
Nàng biết hắn bị nội thương nghiêm trọng thế nào.
Nàng vội dọn sạch đồ vật ở góc tường, sau đó cẩn thận giúp hắn dựa vào tường.
Nhìn một vòng trừ binh khí chính là bí tịch, nàng sốt ruột tìm kiếm trên người hắn, lục tới lục lui lại không tìm được một lọ dược.
Nhìn đến ngực hắn, định chạm vào.
lại bị tay hắn giữ lại, chỉ là lần này sức lực đã giảm đi rất nhiều, còn mang run rẩy nho nhỏ cùng kiên trì.
Tô Mã không biết nơi đó ẩn giấu thứ gì lại khiến hắn để ý như thế, ngay lúc thần chí mơ hồ vẫn không cho người khác chạm vào.
Nàng tức giận:
- Ta tìm dược cho ngươi.
Bách Lý Kiêu nhìn nàng, thanh âm hơi khàn:
- Này không phải dược.
Nói xong, hắn vô lực buông cổ tay của nàng, nhắm mắt nói:
- Ta tạm thời không giết ngươi.
Ngươi tự tìm đường ra đi.
Sao Tô Mã có thể đi, nàng càng nhìn hắn càng sinh khí, lau máu trên mặt hắn, phẫn nộ nói:
- Không phải đã nói với ngươi không được tùy tiện sử dụng nội công, phải đúng giờ uống dược.
Hiện tại ta biết làm sao bây giờ!
Vừa dứt lời, nàng thầm kêu không ổn.
Quả nhiên, vừa nâng mắt liền thấy Bách Lý Kiêu hoảng hốt nhìn nàng....