Tô Mã bị sóng nhiệt nướng nóng mặt, nàng đảo mắt vừa thấy, hầm ngầm to như vậy mà chỉ có một lò đúc kiếm, dù lửa đã tắt lâu ngày, nhưng nhiệt độ vẫn cuồn cuộn phát ra.
Lúc trước Tô Mã cảm thấy kỳ quái, nơi này được xưng là “Luyện Nhận Cốc”, sao lại không thấy cái lò đúc nào?
Thì ra giấu ở hầm ngầm.
Lúc này, Ngô Dụng nghe thấy thanh âm, kinh ngạc quay đầu lại, vừa nhìn thấy bọn họ, sắc mặt lập tức biến đổi, hoang mang rối loạn muốn tìm nơi trốn tránh.
Bách Lý Kiêu nói:
- Trốn cũng vô dụng.
Dù Ngô Dụng đầu óc không đủ dùng cũng biết đã bị Bách Lý Kiêu lừa, lập tức phẫn nộ xông tới:
- Đi! Đi!
Bách Lý Kiêu điểm huyệt hắn.
Ngô Dụng bi phẫn:
- Người xấu! Người xấu!
Tô Mã vô ngữ:
- Ngươi ngay cả ngốc tử cũng lừa.
Bách Lý Kiêu nhìn nàng giải thích:
- Đây là cách duy nhất không thương tổn đến hắn, mà vẫn có thể tìm được mật thất.
Tô Mã bất đắc dĩ.
Bách Lý Kiêu đột nhiên hỏi:
- Ngươi đau lòng hắn?
Tô Mã kinh ngạc:
- Sao ta lại đau lòng hắn? Ta chỉ là, ta chỉ là thấy hắn đáng thương mà thôi...
Bách Lý Kiêu thu hồi tầm mắt, không nói chuyện nữa.
Tô Mã không hiểu, vừa rồi người này ăn phải vị gì...
( Yul: vị dấm đó tỷ.)
Chỉ là cẩn thận suy nghĩ, Bách Lý Kiêu lãnh tình lãnh tính, sao có thể vì một câu nói liền ghen với nàng?
Lui một bước mà nói, nhiều lắm hắn chỉ có hảo cảm với nàng, không thể tới mức như nàng suy diễn.
Nàng an ủi chính mình, Bách Lý Kiêu chỉ thuận miệng hỏi thôi.
Mới vừa nghĩ như vậy, liền thấy Bách Lý Kiêu đột nhiên quay trở lại, điểm á huyệt Ngô Dụng nãy giờ vẫn luôn liên tục mắng chửi người.
Ngô Dụng:
- ...
Tô Mã:
- ...
Không bị Ngô Dụng làm ồn, hầm ngầm an tĩnh trở lại.
Tô Mã nhìn quanh, không biết có dẫm vào cơ quan gì không, có chút khẩn trương.
Lại không ngờ cổ tay căng thẳng, vừa nhấc đầu, thấy Bách Lý Kiêu nhấp môi, tuy không nhìn nàng, nhưng vẫn có thể nhìn thấy hàng mi dài không được tự nhiên mà run lên.
Nàng trộm cười, trong lòng yên ổn một chút.
Bắt đầu đánh giá xung quanh.
Hai mươi năm trước, Luyện Nhận Cốc ở trên giang hồ là lực lượng số một số hai, đột nhiên yên lặng lui về ở ẩn, có thể an toàn che giấu ở nơi này nhiều năm như vậy, trừ dựa vào kỹ thuật đúc kiếm để sinh tồn ra, còn có cơ quan cao siêu bí ẩn.
Tất cả mọi người vẫn luôn nghi hoặc, vì sao Luyện Nhận Cốc dời địa điểm khác, lại không còn tin tức gì?
Vô số người vì tìm kiếm Luyện Nhận Cốc mà rối rắm hao tổn tinh thần, ai có thể ngờ người giang hồ tâm tâm niệm niệm, nơi cất giấu vô số thần kiếm lại ở dưới mặt đất?
Tô Mã cùng Bách Lý Kiêu nâng mắt nhìn lên.
Càng đi về phía trước, càng hiện rõ lò đúc kiếm rất to lớn.
Mặt lò khắc hoa văn tinh xảo, lớp sơn đen bóng, như có thể nhìn thấy ngọn lửa thiêu đốt, đỏ bừng dục dung.
Bốn phía là một loạt giá treo vũ khí, trên giá tràn đầy bảo kiếm, chỉ lấy ra một cái đã có thể khiến cho giang hồ tinh phong huyết vũ, nhưng ở nơi đây, lại giống như củ cải bán ngoài chợ tùy ý có thể thấy, không đáng nhắc tới.
Tô Mã nói:
- Này đó đều là Ngô cốc chủ đúc sao? Hắn cũng thật lợi hại.
Bách Lý Kiêu gật đầu:
- Ngô cốc chủ là truyền nhân đời thứ ba mươi tám của Luyện Nhận Cốc, cũng là người duy nhất trên đời này có thể đúc ra thần kiếm.
- Chẳng trách.
Tô Mã đi đến trước giá vũ khí, bảo kiếm này đó tất cả đều sắc bén vô cùng, không thua thần kiếm.
Nhưng không được kiếm khí như Huyền Vụ, cái loại không gió tự động.
Nếu nói, binh khí này đó chém sắt như chém bùn, như vậy Huyền Vụ chính là thần binh linh hồn vô thượng, giống như khác một trời một vực.
Nói vậy đúc thần kiếm, nhất định có một trình tự bí mật không muốn người khác biết.
Cũng không biết Ngô Nham dùng phương pháp gì, lại có thể đúc ra thần kiếm.
Hiện giờ hắn đã đi về cõi tiên, trên đời này không còn ai đúc ra thần kiếm.
Bách Lý Kiêu móc ra ám khí, cùng hoa văn trên chuôi kiếm giống nhau như đúc.
Hắn mặt mày đen tối, nhấp môi mỏng.
Tô Mã nhìn thoáng qua, có lẽ vì ám khí này khiến hắn cảnh giác, cho nên mới đi tới Luyện Nhận Cốc.
Nghĩ đến nguyên tác, Bách Lý Kiêu thông qua Cung thúc mới biết được một phần chân tướng, không ngờ nàng đánh bậy đánh bạ lại khiến cốt truyện lệch khỏi quỹ đạo đến tận đây, không thể không cảm thán hiệu ứng bươm bướm.
Ngay lúc trầm tư vẫn chưa phát hiện, ám khí có hoa văn tương tự hoa văn trên chuôi kiếm ở Luyện Nhận Cốc, vẻ mặt nàng không hề kinh ngạc, giống như đã sớm biết, tính sẵn trong lòng.
Bách Lý Kiêu liếc nhìn nàng một cái, đặt trường kiếm lên giá, trầm mặc rũ mắt.
Tô Mã lấy lại tinh thần, vừa định hỏi Bách Lý Kiêu tiếp theo nên tìm cái gì, đột nhiên nghe tiếng vang nhỏ ở lối vào, có một tảng đá lớn rơi xuống.
Hai người ngẩng đầu nhìn, thì ra cửa vào đã bị khép lại, Ngô Dụng thu hồi tay, vẻ mặt đắc ý nhìn hai người hừ một cái.
Tô Mã kinh hãi:
- Cửa vào bị đóng lại!
Bách Lý Kiêu xẹt qua, giải khai á huyệt cho Ngô Dụng:
- Vì sao lại đóng cửa?
Ngô Dụng nhíu mày:
- Người xấu! Người xấu!
Bách Lý Kiêu nói:
- Mở ra.
Ngô Dụng:
- Người xấu! Người xấu!
Bách Lý Kiêu lại điểm á huyệt của hắn, quay đầu lại khẽ nhíu mày.
Không có ánh sáng chiếu vào, nơi này đen nhánh một mảnh.
Hắn không phải sợ không ra được, vì hắn biết chỉ cần hắn tìm ra bí mật, Ngô Dụng không còn gì dựa vào, sẽ tự mở cửa.
Chỉ là hầm ngầm này có bí mật gì?
Ngô Dụng thân là cốc chủ Luyện Nhận Cốc, sẽ không chuẩn bị sao?
Hắn có tài nghệ đúc kiếm, Huyền Vụ kiếm được đúc ra ở đây, chẳng lẽ thật sự tùy trận lửa lớn đốt quách đi cho rồi?
Hắn nhíu mày trầm tư, đột nhiên nghe được tiếng hít thở nho nhỏ, dồn dập.
Vừa ngẩng đầu, ỷ vào thị lực tuyệt hảo, liền nhìn thấy Tô Mã cứng đờ đứng trong góc, trong bóng đêm mờ mịt, nàng mở to mắt, hàng mi dài run rẩy như cánh bướm muốn bay.
Hắn nội tâm mềm nhũn, đi qua:
- Chớ sợ.
Tô Mã ngửi được hơi thở quen thuộc, liền thả lỏng.
Bách Lý Kiêu đỡ nàng ngồi xuống:
- Chỉ là cửa vào bị đóng mà thôi, ta sẽ không để ngươi ở lại chỗ này.
Tô Mã lắc đầu, có chút ủy khuất nói:
- Không phải ta sợ không ra được, ta sợ đi sai một bước sẽ có mũi tên bắn ta.
Bách Lý Kiêu cứng họng.
Hắn nhìn nàng nhíu chặt mi, liền nhớ tới lúc ở Khê Thủy thôn, lúc Tiểu Lê thấy hắn quay lại, cũng là biểu tình này.
Mang theo thả lỏng như trút được gánh nặng, cũng mang theo ủy khuất hơi khắc chế.
Chỉ là hiện giờ, còn có thêm giảo hoạt khiến người ta dở khóc dở cười.
Thì ra nàng có rất nhiều mặt, hắn chỉ thấy băng sơn một góc mà thôi.
Hắn nói:
- Nơi này trừ cửa vào, còn lại không có cơ quan.
Nếu có, sao Ngô Dụng không cần?
Tô Mã thở phào một hơi, khẽ gật đầu.
Bách Lý Kiêu đứng dậy, nói:
- Chờ ta tìm xem nơi này có nến hay không.
Đột nhiên, nàng nghĩ đến gì đó, móc ra mồi lửa:
- Dùng cái này.
Bách Lý Kiêu nhìn nàng móc ra những đồ vật lung tung rối loạn, không biết nghĩ tới cái gì, thần sắc nao nao.
Hắn tiếp nhận mồi lửa, suy nghĩ một chút đi tới trước lò đúc kiếm, đem mồi lửa thả vào đáy lò.
Chỉ nghe “Ầm ầm” một tiếng, mồi lửa như rớt vào chảo dầu, đột nhiên bùng lửa lớn.
Lò đúc kiếm vù vù một tiếng, như hỏa thú mới vừa tỉnh.
Toàn bộ hầm ngầm đỏ bừng một mảnh, cuồn cuộn như dung nham địa ngục.
Tô Mã bị ánh sáng trước mắt hấp dẫn, thì ra lúc Ngô Nham đúc kiếm, là cảnh tượng đồ sộ như thế này.
Nàng đi đến phía trước, nói:
- Chỉ là lò này đúc ra Huyền Vụ kiếm sao?
Bách Lý Kiêu lôi kéo nàng hơi lui về phía sau:
- Ừ.
Luyện Nhận Cốc nhiều thế hệ đều dùng lò đúc này, lò đúc đối với kiếm sư mà nói có ý nghĩa phi phàm.
Hai mươi năm trước Luyện Nhận Cốc đột nhiên biến mất, gia nghiệp to lớn như vậy mà chỉ mang lò đúc này đi, không ngờ nó bị giấu ở nơi này.
Hai người bị cảnh này làm chấn động, không thấy Ngô Dụng cũng đang nhìn lò đúc, ánh mắt đỏ bừng, sắc mặt kỳ dị.
Tô Mã nhìn lò đúc, to lớn như có thể chứa hai người.
Nếu không phải hiện giờ đang nóng lên, nàng nhất định phải tìm cây thang leo vào bên trong nhìn một cái.
Quả nhiên là lò đúc ra Huyền Vụ kiếm không giống bình thường.
Tô Mã nhìn hoa văn bóng loáng như mới:
- Ngô Nham nhất định rất quý trọng nó.
Nàng vừa dứt lời, liền thấy mặt mày Bách Lý Kiêu vừa động, đột nhiên ngẩng đầu.
- Vật trân trọng, tất nhiên sẽ giấu vật quý trọng ở bên trong.
Nói xong, hắn đi một bước về phía trước.
Nếu đánh vỡ lò này cũng không khó.
Chỉ là không biết nước thép bên trong có vẩy ra ngoài hay không.
Hắn nhìn thoáng qua Tô Mã, khẽ nhíu mày.
Tô Mã bị nhiệt lò làm đỏ bừng gò má, thấy hắn không lùi mà tiến tới, hoảng sợ:
- Ngươi tới gần vậy làm gì, cẩn thận bị bỏng.
Bách Lý Kiêu ánh mắt vừa động, hắn đẩy Tô Mã về phía sau, nói:
- Đừng động.
Sau đó nhảy lên vách lò.
Trong lò nước thép màu đỏ tươi, dù ở xa nhìn tới, cũng có thể cảm nhận nhiệt nóng tan chảy xương cốt.
Hắn mặt mày vừa động, đột nhiên nâng tay lên.
Lòng bàn tay vù vù một tiếng, mắt thường có thể thấy được, băng sương ngưng kết, nháy mắt duỗi xuống phía dưới.
Tô Mã kinh hãi:
- Bách Lý Kiêu!
Ngô Dụng:
- !!!
Ngô Dụng cũng mở to hai mắt, lúc này không biết nên khiếp sợ nam nhân ở chung vài ngày nay lại chính là " Bách Lý Kiêu" giết cả nhà Ngô Nham, hay là khiếp sợ người này dám lấy tay nhúng vào nước thép tràn đầy.
Nước thép sôi trào gặp nội lực băng hàn, liền biến thành một tầng màu đen phù hôi.
Trong lò đột nhiên băng cùng hỏa chạm vào nhau tạo tiếng vang, tuy Bách Lý Kiêu có nội công thâm hậu, cũng khó tránh bị trăm năm nước thép nướng nhiệt.
Hắn cắn chặt răng, ở trong nhiệt lượng hóa cốt, mò sâu xuống phía dưới tìm kiếm.
Tô Mã đã sợ tới mức không nói lên lời.
Đầu ngón tay vừa động, đụng phải một khối vật cứng, ánh mắt hắn chợt lóe, nháy mắt vớt nó lên.
Vừa rơi xuống đất, bàn tay máu tươi đầm đìa, nhưng vẫn nắm một hộp sắt.
Tô Mã thấy hắn không sao, liền thở nhẹ một hơi, thiếu chút nữa tê liệt ngã xuống đất.
Bách Lý Kiêu dùng tay còn lại đỡ lấy nàng, nàng miễn cưỡng đứng lên, thấy sắc mặt hắn bình đạm, giận sôi máu:
- Sao ngươi lại nhúng tay vào! Ngươi không cần tay nữa sao? Ngươi không muốn sử dụng kiếm?
Nàng tức giận vô cùng, nói xong, liền xem xét tay hắn.
Cũng may hắn có nội công thâm hậu, dù bàn tay máu tươi đầm đìa, nhưng không thương tổn đến xương cốt.
Nếu dưỡng tốt, sẽ không ảnh hưởng tới chuyện dùng kiếm.
Tô Mã thở nhẹ một hơi, nàng lấy khăn tay băng bó cho hắn.
Rõ ràng hắn bị thương, nhưng tay nàng còn run rẩy hơn cả tay hắn.
Hàng mi dài khẽ run, gương mặt trắng bệch, trên trán cũng đầy mồ hôi.
Trong thẳng thắn hiển lộ ôn nhu quen thuộc.
Sau khi băng bó xong, Bách Lý Kiêu khẽ lật tay bao bọc lấy tay nàng.
Tô Mã ngẩn ra.
Hắn nhẹ giọng nói:
- Ta không sao.
Chớ sợ.
Tô Mã nhớ tới vừa rồi, tim vẫn đập nhanh.
Nàng trừng mắt liếc hắn đối một cái.
Bách Lý Kiêu khẽ cong khóe môi, dùng tay còn lại ôm lấy nàng, sau đó đưa hộp sắt tới trước mặt nàng.
Hộp này không biết dùng gì đúc ra, đã trải qua bỏng cháy vẫn trơn bóng như mới.
Tô Mã có chút kinh ngạc:
- Trong lò đúc lại cất giấu một hộp sắt?
Bách Lý Kiêu gật đầu.
Ngô Dụng nhìn thấy hộp kia, nôn nóng há miệng thở dốc
- Không ngờ trong lò đúc kiếm ở Luyện Nhận Cốc lại cất giấu đồ vật, cũng không biết bên trong cất giấu cái gì, đáng để Ngô cốc chủ mất công như thế.
Thật ra trong lòng Tô Mã đã có cảm giác, nhưng không dám nói.
Nếu Ngô Nham thật sự trời sinh tính cẩn thận, thì đã sớm dự phán sẽ có ngày này, như vậy mới đem chuyện quan trọng cất giấu ở nơi mà hắn coi trọng nhất.
Chỉ là bên trong cất giấu thứ gì, có thể khiến cho Bách Lý Kiêu lòng đầy rối loạn, thậm chí mất thần chí trở nên bạo ngược?
Bách Lý Kiêu nói:
- Có lẽ cất giấu phương pháp đúc thần kiếm.
Nói xong hắn đưa tay định mở hộp.
Tô Mã nội tâm vừa động, đột nhiên đè tay hắn lại.
Bách Lý Kiêu khựng lại, rũ mắt nhìn nàng.
Tô Mã sắc mặt biến ảo.
Đột nhiên nghĩ đến một vấn đề: nếu Bách Lý Kiêu thật sự biết chân tướng, hắn có thể thừa nhận hết thảy sao?
Trong nguyên tác chỉ ngắn ngủn đôi câu vài lời, hoàn toàn làm điên đảo thế giới của hắn, cho hắn biết hắn không chỉ có hai bàn tay trắng, còn cho hắn biết nhân sinh từ đầu tới cuối là một hồi âm mưu.
Nàng sợ, sợ hắn thương tâm, cũng sợ hắn thống khổ.
Nhưng nghĩ như vậy, lại nghĩ tới hắn tình nguyện thân thể băng hàn phản hệ vẫn muốn tới nơi đây, là vì tìm kiếm chân tướng, nàng lâm vào trầm mặc.
- Cẩn thận một chút, nếu, nếu bên trong có cơ quan thì sao?
Nàng thử nhìn về phía hắn.
Bách Lý Kiêu thâm trầm nhìn nàng:
- Đã đến nước này, đừng nói là cơ quan, dù là độc dược, ta cũng muốn mở ra.
Tô Mã thầm thở dài, khẽ buông tay.
Bách Lý Kiêu mở hộp ra.
Không khí lập tức yên tĩnh, ngay cả Ngô Dụng vẫn luôn phẫn nộ cũng yên lặng không có động tĩnh.
Nhiệt độ nóng rực giảm xuống vài phần, lửa trong lò đúc kiếm bị chân khí hàn băng dập tắt, trong hầm khôi phục hắc ám.
Tô Mã dựa vào chút hồng quang còn lại nhìn thấy vật bên trong hộp.
Ngoài dự liệu, lại đúng tình lý bên trong, trong hộp là mấy phong thư.
Bách Lý Kiêu lấy lá thư ra.
Trang giấy vỡ vụn giòn vang, không khí như bị ngọn lửa vô hình bỏng cháy, bắt đầu trở nên oi bức hít thở không thông.
Tô Mã cũng thấy được hàng tự ngắn ngủn mấy hành.
Đây là cốc chủ Ngô Nham viết tin cho người xa lạ.
Trong thư nói hắn đã sớm đoán sẽ có ngày này, vì thế mới chuẩn bị.
Hộp này giấu dưới đáy lò, dù “Người nọ” tìm được lò đúc kiếm cũng sẽ không tới gần.
Nếu bị tìm được, nhất định là người có cơ duyên hoặc là người có vũ lực cao siêu.
Trong hộp có phương pháp đúc kiếm có thể cầm đi, chỉ với một điều kiện.
Đem phong thư còn lại trong hộp đưa cho Tang Trúc Vân ở Liệt Hỏa sơn trang, cũng chính là Trúc phu nhân.
Nếu Tang Trúc Vân còn sống, hãy đưa thư này tới, nếu không còn, hãy đốt thư này đi.
Bách Lý Kiêu tùy tay ném bí tịch đúc kiếm đi, hơi dừng một chút, mở lá thư mà Ngô Nham viết cho Trúc phu nhân:
“Trúc Vân, từ biệt bao năm, không biết gần đây thế nào.
Lúc nàng mở phong thư này ra, thì ta đã không còn trên đời, chuyện xưa giấu nàng rất nhiều, ta sẽ đem xuống mồ, chỉ có ân oán năm đó giản giải cùng nàng..."
Bách Lý Kiêu rũ mắt, xem tiếp:
Trong thư nhắc tới năm đó, nói đến chuyện Ngô Nham cùng Tang Trúc Vân, Diệp Chấn Thiên, “Người nọ” cùng nhau lang bạt giang hồ.
Năm đó khoái ý ân cừu, Tang Trúc Vân thân là đệ nhất mỹ nhân, được vô số người yêu thích.
Ba người này cũng âm thầm khuynh tâm, nhưng nàng là vị hôn thê của Diệp Chấn Thiên, chỉ dám đem phần tâm ý này đè xuống đáy lòng.
Ngô Nham cùng người nọ giao tình rất tốt, cũng vì vị này che giấu, cũng vì vị này đúc kiếm.
Khi phát hiện thân phận thật sự của người nọ, cảm thấy thất vọng.
Lúc sau hết thảy ân oán gút mắt, không cần nhiều lời.
Hắn không muốn giao thần kiếm, nhưng trời xui đất khiến làm vị này mất đi thê tử, thần kiếm luyện thành, hắn vừa vui lại vừa đau, tuyệt đối không thể để thần binh rơi vào tay người nọ.
Vì thế hắn động tay động chân.
Phàm là người tu luyện “Huyền Sương Cấm Quyết”, sẽ không thể sử dụng thần kiếm.
Còn nghĩ rằng người nọ sẽ biết khó mà lui, không ngờ cuồng tính quá độ, thiếu chút nữa giết sạch người trong Luyện Nhận Cốc.
Tất cả đều bất đắc dĩ, hắn ôm thê mà chạy.
Hiện giờ tin này trong tay Tang Trúc Vân, nếu vậy hắn đã không còn.
Chỉ hy vọng người nọ có thể nể tình cảm ngày xưa, chớ có khó xử Tang Trúc Vân.
Cuối cùng mong kiếp sau gặp lại, sẽ mãi trân trọng.
Lúc này, thân phận của “Người nọ”.
Mẫu thân chết.
“Huyền Sương Cấm Quyết” phản hệ Huyền Vụ kiếm...
Hết thảy không cần nói cũng biết.
Tô Mã thu hồi tầm mắt, hô hấp cứng lại, nàng cẩn thận nhìn về phía Bách Lý Kiêu, hắn hơi rũ mắt, biểu tình không có nửa phần dao động.
Nhưng chính loại bình tĩnh này, lại càng khiến người không rét mà run.
Nàng nhớ trong nguyên tác có miêu tả, sau khi Bách Lý Kiêu biết được chân tướng, hắn xông qua núi đao biển lửa, vết thương chồng chất.
Ở trong ngập trời lửa giận cùng mê mang, lý trí ở bên vực sâu, lung lay sắp đổ.
Cho đến khi hắn thấy được lá thư kia.
Thần chí bị kéo xuống vực sâu.
Lúc này, Bách Lý Kiêu không mất khống chế như trong nguyên tác, nhưng hắn càng bình tĩnh, càng khiến nàng lo lắng.
Nàng chạm vào tay hắn:
- Bách Lý Kiêu?
Bách Lý Kiêu nắm lấy tay nàng, lòng bàn tay hắn lạnh lẽo khiến nàng hoảng sợ.
Hắn thu hồi thư, thanh âm bình đạm:
- Đi.
Chỉ một chữ, lại như cự thạch chìm vào đáy hồ, trầm đến mức khiến lòng người cứng lại.
Tô Mã như cảm thấy gì đó, sợ muốn khóc:
- Bách Lý Kiêu...
Hắn gắt gao siết chặt eo nàng, đi đến bên người Ngô Dụng, giải huyệt đạo:
- Mở cửa.
Lúc này Ngô Dụng biết bí mật của Ngô Nham đã bị phát hiện, trong lòng suy sụp.
Vừa nghe thanh âm của Bách Lý Kiêu, rõ ràng bình tĩnh không gợn sóng, hắn từ linh hồn đến thể xác đều rùng mình, quét đi bụi đất, đầu ngón đè đè xuống.
Chỉ nghe một trận tiếng vang rất nhỏ, ba người lại thấy ánh mặt trời.
Bách Lý Kiêu cùng Tô Mã nhảy ra ngoài, Ngô Dụng ấn hai cái cơ quan, tự động bò lên.
Mới vừa đến đại sảnh, liền chạy trốn rất xa, đề phòng nhìn hai người, thậm chí có chút căm thù Tô Mã.
Tô Mã biết Ngô Dụng phản ứng như vậy là vì tình lý, có thể lý giải, nhưng trong lòng có chút hụt hẫng.
Lúc này nàng không thể quan tâm tới Ngô Dụng, tuy nàng bị Bách Lý Kiêu ôm eo, nhưng cảm giác hắn càng ngày càng trầm.
Nàng đỡ hắn từ từ đi về phía trước, muốn tìm lời an ủi hắn, nhưng biết dù lúc này có nói gì cũng không làm nên chuyện gì, đành phải nói:
- Ta đỡ ngươi ngồi xuống.
Hắn không nói gì, nàng định nâng mắt, đột nhiên phía chân trời vang truyền một trận tiếng sấm.
Tô Mã đã quen nơi này có thời tiết âm trầm, nhưng lúc này nghe thấy lại hãi hùng khiếp vía.
Ở trong nháy mắt, Tô Mã chấn động.
Vì nàng thấy một giọt máu rơi xuống ngón tay nàng.
Đầm đìa đỏ tươi.
Toàn thân run rẩy, đột nhiên ý thức được gì đó, hốc mắt đỏ lên.
- Bách Lý Kiêu!
Nàng vội vàng xoay mặt hắn lại, lại sờ đến một mảnh lạnh băng.
Rõ ràng lạnh băng, lại khiến tâm nàng run rẩy.
Nàng hoảng loạn:
- Ngươi nói chuyện a!
Bách Lý Kiêu rũ mắt nhìn nàng, ánh mắt ảm đạm, tầm mắt trở nên mê mang mà hư vô.
Muốn nói gì đó, khóe môi đột nhiên tràn ra máu tươi.
Chảy qua ngón tay của nàng, nhiễm đỏ tảng lớn trước ngực..