Đây là máu, là máu của Bách Lý Kiêu.
Màu đỏ tươi quá mức chói mắt, khiến Tô Mã hô hấp cứng lại.
Thì ra vừa rồi hắn trấn định, hờ hững đều là cậy mạnh.
Bách Lý Kiêu kêu lên một tiếng, Tô Mã kinh hoảng đỡ thân thể hắn.
- Bách Lý Kiêu!
Hắn khụ một tiếng, vô lực dựa đầu vào vai nàng, Tô Mã cảm thấy trên vai có chất lỏng thấm ướt, sắc mặt nàng biến đổi.
- Không phải sợ.
Nàng hít sâu một hơi, an ủi hắn:
- Ta lập tức mang ngươi đi ra ngoài tìm đại phu.
Nói xong, vừa định nâng hắn dậy, liền cảm thấy cổ tay căng thẳng, vừa chuyển đầu, hắn khàn khàn mê mang mở miệng:
- Vì sao?
Tô Mã sửng sốt.
- Vì sao?
Bách Lý Kiêu ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt có chút tan rã:
- Vì sao hắn biết rõ Huyền Sương Cấm Quyết phản hệ Huyền Vụ kiếm, mà vẫn giao nó cho ta?
“Hắn”, chính là phụ thân của Bách Lý Kiêu, Bách Lý Nhất Hải.
Tô Mã yết hầu căng thẳng, nàng nghe ra giọng hắn mê mang cùng oán hận.
- Hắn chỉ là, chỉ là...
Nàng run rẩy môi, mở ra rồi khép lại, nói không nổi nữa.
Trong nguyên tác, Bách Lý Nhất Hải truyền Huyền Sương Cấm Quyết cho Bách Lý Kiêu, chính là muốn Bách Lý Kiêu không thể đoạt được thần kiếm.
Cho dù Bách Lý Nhất Hải biết Bách Lý Kiêu tu luyện cấm quyết này sẽ đau đớn muốn chết, cho dù biết Bách Lý Kiêu sẽ phản hệ thần kiếm, nhưng hắn bị thù hận, tham lam che mờ hai mắt, ở trong mắt hắn, Bách Lý Kiêu không phải là nhi tử của hắn, mà chỉ là công cụ báo thù.
Hắn là nguyên nhân của tất cả tội nghiệt, cũng là người tạo ra tất cả đau khổ.
Giờ này khắc này, Tô Mã không thể nói ra những câu khiến Bách Lý Kiêu dễ chịu, cũng không thể nói ra những câu giải vây thay Bách Lý Nhất Hải.
Nàng chỉ có thể nói:
- Có lẽ hắn có kế hoạch của riêng mình...
Chỉ là Bách Lý Kiêu như không muốn biết đáp án, hắn nhíu mày, khóe miệng tràn ra máu tươi, từng câu từng chữ đều như thấm huyết:
- Vì sao hắn rõ ràng nhận biết Diệp Chấn Thiên, rõ ràng biết ta sẽ bị người nọ dễ dàng nhận ra, lại vẫn đẩy ta ra phía trước, khiến ta bại lộ thân phận?
Bách Lý Kiêu mê mang nhìn nàng, như muốn tìm kiếm đáp án ở chổ nàng:
- Đây là kế hoạch của hắn sao? Xem ta là quân cờ, khiến Vô Thượng Phong trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, là lý do khiến ta trở thành phản đồ võ lâm?
Hắn như hỏi Tô Mã, cũng như đang hỏi chính mình.
Tô Mã đầu lưỡi cay đắng, nàng lau máu bên môi hắn:
- Ngươi đang bị thương, không cần nói nữa.
Bách Lý Kiêu tầm mắt ngưng tụ rồi tan rã, thần chí như lâm vào vũng bùn, trở nên hỗn loạn bất kham:
- Vì sao...Rõ ràng hắn biết nguyên nhân khiến mẫu thân ta chết, cũng không nói với ta?
Nói xong, hắn siết chặt bàn tay, Tô Mã cảm thấy cánh tay đau đớn:
- Rốt cuộc mẫu thân chết như thế nào? Sao Ngô Nham lại nói nàng chết là trời xui đất khiến? Nếu mẫu thân chết trong tay Ngô Nham, sao hắn không cho ta báo thù? Hoặc là nói, ta thân là một quân cờ không có quyền lợi báo thù cho mẫu thân?
Ngoài cửa sổ mưa to tầm tã, bỗng nhiên một tiếng sấm vang lên, chiếu sáng đại sảnh rách nát.
Ngô Dụng bị dọa đến nổi kêu la sợ hãi, té ngã lộn nhào xông vào thư phòng.
Trong nháy mắt, đôi mắt Bách Lý Kiêu chậm rãi bò lên màu đỏ tươi.
- Ta vẫn nghĩ rằng hắn đối xử lạnh nhạt với ta, không cho ta đề cập tới mẫu thân, đều là vì tha thiết kỳ vọng vào ta.
Lại không ngờ ta chỉ là một quân cờ, một quân cờ không cần trả giá cảm tình...
- Bách Lý Kiêu...
Nàng bị vẻ mặt của hắn khiến cho kinh hãi, vội kéo thần trí của hắn trở về:
- Ngươi không phải quân cờ, ngươi là Bách Lý Kiêu, là phong chủ Vô Thượng Phong, ngươi chính là ngươi, không quan hệ tới bất cứ kẻ nào.
Chỉ là nàng nói lời này nếu ngay lúc thần chí thanh tỉnh, hắn có thể nghe được.
Hiện giờ hắn thần chí cuồng loạn, kinh mạch ngược chiều, suy nghĩ như trầm vào đầm lầy, sớm đã không còn năng lực có thể phân biệt đúng sai.
Hắn xoa trán, như đau đầu muốn nứt ra:
- Chỉ là vì sao, vì sao Diệp Minh có thể dễ dàng cầm lấy thần kiếm?
- Vì sao Diệp Minh có thể sử dụng thần kiếm thành thạo?
Thần trí hắn hỗn loạn, nhưng ánh mắt càng ngày càng kinh người:
- Bách Lý Nhất Hải vào hai mươi năm trước đã nhận thức Tang Trúc Vân.
Trừ nhận thức ra, hai người bọn họ còn có quan hệ gì?
- Tang Trúc Vân là mẫu thân của Diệp Minh...
Hắn đột nhiên ngẩng đầu:
- Bách Lý Nhất Hải cùng Diệp Minh...!Có quan hệ gì?
Giờ khắc này, ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi lập tức ngừng lại.
Trong tĩnh mịch, Tô Mã thấy đôi mắt hắn màu đỏ tươi như muốn nhỏ máu, trong lòng nàng trầm xuống.
Hắn rốt cuộc...Bắt đầu hoài nghi.
Ánh mắt hắn hoàn toàn bị màu đỏ bao trùm, hắn khàn khàn khụ một tiếng, máu tươi thành dòng chảy xuống:
- Chấp nhất nửa đời, nhân sinh lừa gạt...
Tô Mã nội tâm đau xót, nâng đầu hắn lên, đầu ngón tay mềm nhẹ xuyên qua sợi tóc của hắn:
- Chớ có nghĩ nhiều, ta mang ngươi đi tìm đại phu, ngủ một giấc tỉnh lại sẽ tốt thôi.
Hắn nhìn nàng, mê mang trong chớp mắt, nhưng không biết nghĩ tới cái gì, nháy mắt trở nên dữ tợn:
- Ngươi đâu? Ngươi có từng lừa gạt ta?
Tô Mã sửng sốt.
Chỉ là sửng sốt, khiến cho sắc mặt hắn biến đổi, màu đỏ tươi bò đầy hốc mắt, như muốn hóa thành huyết lệ tràn ra.
Tô Mã còn chưa kịp phản ứng, liền cảm giác trước mắt tối sầm, theo một tiếng trầm vang, nàng ngã xuống mặt đất, dính một thân cỏ khô.
Bả vai bị siết chặt đến đau nhức, nàng kêu lên một tiếng.
Bách Lý Kiêu phun ra hơi thở lạnh băng, nhưng đôi mắt hắn màu đỏ tươi, như có thể đốt cháy hết thảy.
- Vì sao không nói lời nào?
Tô Mã lập tức luống cuống.
Vì giờ khắc này, nàng không thể nói câu phủ nhận.
Nàng đã lừa gạt Bách Lí Kiêu sao?
Đúng là đã lừa gạt.
Lúc nàng là Tiểu Trác Tử đã lừa gạt hắn, lúc nàng là Tiểu Lê cũng đã lừa gạt hắn, hiện tại nàng là Tô Yêu, nàng vẫn lừa hắn.
Nàng nhìn hắn, lại không thể há mồm, cũng không thể lắc đầu.
Hắn cả đời bị lừa gạt, nàng không muốn ngay lúc này lại lừa hắn.
Dù chỉ có một khắc chân thành cũng được.
Chỉ là nàng ngây người, ánh mắt hắn càng trở nên đen tối, Tô Mã kinh hãi:
- Đừng!
Nhưng đã chậm, hắn đột nhiên cúi đầu.
Ngoài cửa sổ sấm sét ầm ầm, Tô Mã ở trong rét lạnh cảm nhận buồn đau.
Nàng hừ một tiếng, tiếng hút mút vang lên bên tai.
Ở trong huyết tinh cùng hoảng loạn, trước mắt nàng là nóc nhà rách nát, hạt mưa từ mái ngói rơi xuống, rơi trúng má nàng.
Nàng không phải chưa từng bị hắn hút máu, lần đầu tiên ở sau núi Phái thành, lúc nàng là Tiểu Trác Tử, hắn đã từng cắn nàng, lúc ấy nàng cảm thấy kinh ngạc cùng tức giận.
Nhưng ngại với vũ lực nên đành từ bỏ chống cự.
Lần thứ hai là trong căn nhà gỗ ở Khê Thủy thôn, nàng ngại với nhiệm vụ, lúc ấy nàng cảm thấy vừa tức lại vừa bất đắc dĩ, nhưng vẫn có thể nhẫn được.
Lần thứ ba, ở trong kho vũ khí ở Vô Thượng Phong, tuy nàng tức giận, nhưng cũng có cảm giác dở khóc dở cười, cuối cùng dùng năng lực dỗ dành hắn.
Lúc này đây...!
Thấy hắn gần như cuồng loạn vì hút máu mà thoả mãn dần dần bình phục, trong lòng nàng như bị một tầng bóng đêm tối tăm bao phủ, lại như có gió đêm mềm nhẹ ôn lương trêu chọc.
Nàng mơ màng suy nghĩ, bị hút một hai ngụm máu cũng không tính là gì, nàng cũng không phải chưa từng bị.
Hắn có thể an tĩnh lại, một chút đau đớn này vẫn có thể chịu đựng.
Nàng do dự một chút, bàn tay run rẩy vỗ vỗ lưng hắn, sau đó trấn an luồng qua sợi tóc của hắn.
Sợi tóc lạnh lẽo, đầu ngón tay nàng mềm ấm vô cùng.
Bách Lý Kiêu hơi ngẩn ra, hắn nâng mắt nhìn nàng, ánh mắt tinh lượng.
Như dã thú đã ăn uống no đủ, tâm tình vui vẻ phân một chút chú ý cho con mồi.
Tô Mã bị hắn nhìn đến mặt đỏ tim đập, rõ ràng biết hiện tại hắn thần chí không rõ, cũng không có ý vị gì khác, nhưng nàng vẫn không được tự nhiên muốn che đôi mắt hắn lại.
Nàng vừa định giơ tay, đột nhiên nghe một tiếng khàn khàn sợ hãi:
- A!
Tô Mã hoảng sợ, theo bản năng quay đầu lại, liền nhìn thấy Ngô Dụng núp sau cửa, mở to đôi mắt nhìn hai người.
Tô Mã:
- ...!
Ngô Dụng:
- ...!
Tô Mã cảm thấy tình cảnh hiện tại có chút không thích hợp.
Ngô Dụng vẻ mặt quá kinh ngạc, có thể làm cho ngốc tử lộ ra kinh ngạc như thế, liền biết tư thế hiện giờ của nàng cùng Bách Lý Kiêu là một lời khó nói hết.
Rõ ràng nàng cùng Bách Lý Kiêu không có gì, rõ ràng nàng chỉ trấn an hắn mà thôi, nhưng nàng lại giống như bị “Bắt gian”, cảm thấy chột dạ cùng xấu hổ.
Ngô Dụng ló đầu ra, có lẽ vì thấy Bách Lý Kiêu không có động tĩnh, nói với Tô Mã:
- Xấu hổ!
Tô Mã vừa xấu hổ lại vừa tức giận, nàng muốn đẩy Bách Lý Kiêu ra, lại không làm được.
Nàng quay đầu vừa thấy, Bách Lý Kiêu hơi nâng người lên, trong mắt vẫn là màu đỏ tươi, mê mang nghi hoặc nhìn nàng.
Tầm mắt dừng trên cổ nàng, cuối cùng thử nâng tay lên.
Đầu ngón tay hơi lạnh, Tô Mã “A” một tiếng.
Hắn vội thu hồi tay, như nhớ tới gì đó, thần sắc hoảng hốt.
Tô Mã thừa dịp này, vội nhìn đôi mắt của Bách Lý Kiêu, màu cam hồng đã bị đồng tử đen tối thay thế:
Bách Lý Kiêu lơ đãng nhìn nàng, đột nhiên ngẩn ra.
Như lâm vào hai cổ lực lượng lôi kéo, có chút khó chịu lắc lắc đầu.
Tô Mã trấn an giúp hắn xoa trán:
- Không sao, không sao.
Hắn kêu lên một tiếng, đột nhiên ngất đi.
Tô Mã thở phào một hơi, nàng vừa nâng mắt, liền thấy Ngô Dụng vẫn lấp lánh nhìn hai người, chỉ là lúc này giấu đầu lòi đuôi, dùng ngón tay mở ra đôi mắt.
Nàng dở khóc dở cười:
- Nếu ngươi không đi, đợi hắn tỉnh lại sẽ xử trí ngươi.
Lúc này Ngô Dụng mới nhớ ra, Bách Lý Kiêu là người giết hại Ngô Nham, hắn hừ một tiếng.
Ngoài cửa sổ sấm sét ầm ầm, trong đại sảnh yên tĩnh vô cùng.
Tô Mã bị Bách Lý Kiêu đè nặng, hô hấp chậm lại.
Cảm giác hắn vẫn gắt gao ôm nàng, nàng có chút không được tự nhiên khẽ động thân thể.
Chỉ là vừa động, hắn liền ôm chặt nàng, Tô Mã cứng lại rồi.
Đợi một lúc lâu, hắn vẫn không buông ra, nàng không có cách nào, chỉ phải cẩn thận móc lọ đan dược trong người hắn, nhét viên dược vào miệng hắn.
Ngay lúc này nàng như đụng phải đồ vật cất giấu trong người hắn, nàng khựng lại.
Suy nghĩ, không lấy nó ra.
Nếu Bách Lý Kiêu đã nói sẽ có một ngày nàng sẽ biết, nàng sẽ kiên nhẫn chờ xem, nàng xem hắn cất giấu cái gì.
Bách Lý Kiêu ăn viên dược, sắc mặt đỡ hơn rất nhiều.
Tô Mã thở nhẹ một hơi, hiện tại bên ngoài sấm sét ầm ầm, nếu nàng mang hắn ra ngoài, hàn khí dẫn động nội thương, thương thế càng thêm nặng.
Chỉ có thể chờ tới sáng mai.
Nhưng nàng bị hắn đè nặng...!Sắc mặt ửng đỏ.
Nàng chỉ có thể an ủi chính mình chỉ ôm một cái mà thôi.
Nơi này hoang sơ, ban đêm có thể sưởi ấm cho nhau, coi như có một cái chăn thịt miễn phí.
Bốn phía an tĩnh lại, suy nghĩ không chịu khống chế mà loạn cả lên.
Thì ra hắn nhìn có vẻ gầy, nhưng ngực lại rất rộng lớn, dễ dàng bao phủ nàng, nàng cảm giác trừ mấy ngón tay, tất cả đều bị hắn ôm vào trong lòng.
Tay hắn cũng không lạnh lắm, đặt sau lưng nàng, vẫn có thể truyền tới một chút nhiệt độ.
Tim hắn đập rất chậm, chậm hơn nàng nhiều.
Nghe nói võ công càng cao nhân tâm càng chậm, hiện tại hắn có võ công đã đăng phong tạo cực, vì thế nàng chậm rãi đếm tiếng tim hắn.
Một, hai, ba.....!
Dần dần nàng bắt đầu mơ màng sắp ngủ, sau khi sử dụng kỹ năng phần đầu đau đớn trở nên mơ hồ.
Đột nhiên, ngoài cửa sổ vang lên một tiếng tiếng sấm, sợ tới mức nàng trợn trắng mắt.
Một con quạ đen đứng ở cửa sổ, âm lãnh nhìn nàng chăm chú.
Tô Mã nhìn thân thể Bách Lý Kiêu ở trên người nàng, thần sắc không được tự nhiên, nhưng vẫn làm bộ không kiên nhẫn hỏi:
- Sao ngươi lại tới nữa?
Quạ đen há miệng thở dốc:
- Nếu cốt truyện đã thay đổi, ta cũng không thể cưỡng cầu.
Hắn đã bị trọng thương, đúng là lúc nên xuống tay.
Tô Mã kinh hãi, nàng nhìn sắc mặt Bách Lý Kiêu tái nhợt, bắt đầu hoảng hốt:
- Sao ngươi lại muốn ta xuống tay? Ta đã từng nói ta chỉ làm nhiệm vụ, ta không phải là đao phủ!
Quạ đen nhảy xuống đất, Ngô Dụng nghe thấy thanh âm định quay đầu lại xem, quạ đen vung cánh, cửa gỗ không gió tự động, nhốt Ngô Dụng trong thư phòng.
- Cơ hội hiếm có, nếu ngươi không xuống tay, không chừng sẽ chết trong tay hắn.
Tô Mã cảm thấy đêm nay quạ đen không thiện.
Nàng trầm mặc một chút, nhẹ nhàng đẩy Bách Lý Kiêu ra.
Hắn khẽ nhíu mày, nàng trấn an vỗ về lưng hắn, để hắn dựa vào người nàng.
Nàng nhìn về phía quạ đen, thanh âm cố tình đè thấp:
- Hiện giờ, hiện giờ cách kết cục còn xa.
Không phải vai ác nhất định phải chết trong tay vai chính sao, chết trong tay ta cái loại ngoại lai sao được.
Quạ đen than một tiếng:
- Nhưng ngươi có tự tin trước khi kết cục xảy ra, sẽ không bị bại lộ? Dù lúc trước hắn không biết chân tướng, cũng đã đem Diệp Minh chơi đến xoay quanh, huống chi hiện tại đã biết được một phần, Diệp Minh còn có thể sống sao? Thay gì theo đuổi kết cục nhỏ bé, chi bằng đặt thiên hạ thương sinh lên trước, khiến hắn chết ở nơi này đi.
Tô Mã nội tâm trầm xuống.
Trầm đến nổi trái tim như rơi xuống đất vỡ tan, trầm đến nổi đầu ngón tay đau đến chết lặng.
Nàng chần chờ mở miệng:
- Chỉ là hắn mới biết một phần chân tướng, hắn còn chưa đi tìm Tang Trúc Vân...!
- Nếu hắn không còn nữa, Tang Trúc Vân sẽ không có chuyện gì.
Nếu hắn không còn nữa, Diệp Minh cũng sẽ không có chuyện gì, tất cả ân oán đều dễ dàng giải quyết.
Tia chớp nháy mắt xé rách không trung, trong tiếng sấm đinh tai nhức óc, Tô Mã nhớ đến đôi mắt khấp huyết của Bách Lý Kiêu, nàng như buột miệng thốt ra:
- Vậy sao ngươi không giết hắn lúc hắn vừa sinh ra.
Trong rét lạnh tĩnh mịch, quạ đen khàn khàn mở miệng:
- Ta không thể nhúng tay vào cốt truyện.
Nơi này chỉ có ngươi là người từ ngoài đến mới có thể giết hắn.
Tô Mã cảm giác nghèn nghẹn ở ngực, nàng hữu khí vô lực:
- Ta không giết hắn được.
Nếu ta hành động thiếu suy nghĩ, hắn sẽ lập tức tỉnh lại rồi giết ta.
Quạ đen tiến lên một bước, gắt gao nhìn chằm chằm vào mắt nàng:
- Hắn sẽ không.
Tô Mã cười mỉa mai:
- Vừa rồi ngươi còn nói sợ hắn sẽ giết ta.
Quạ đen á khẩu không trả lời được.
Tô Mã cảm nhận được, Thiên Đạo đang hoảng loạn.
Có lẽ vì lực lượng xói mòn, khiến hắn gấp không chờ nổi, muốn diệt trừ Bách Lý Kiêu cho sảng khoái.
Nàng nhấp môi, nhìn bóng đêm thâm trầm ngoài cửa sổ, lại nhìn đôi mắt lạnh băng của quạ đen.
Trong nháy mắt, tâm loạn như ma.
Nhưng miễn cưỡng bắt được một tia bướng bỉnh, thong thả theo suy nghĩ, chảy dọc toàn thân.
Nàng không muốn Bách Lý Kiêu chết...Ít nhất không phải đêm nay.
Tô Mã nhìn quạ đen, lộ ra vẻ mặt thống khổ:
- Vừa rồi ta hao tổn thần lực, hiện tại đầu đau quá, có chuyện gì sau này nói tiếp.
Nói xong, nàng ôm Bách Lý Kiêu xoay lưng về phía quạ đen.
Quạ đen:
- ...!
Quạ đen đi vòng quanh hai người một vòng, thấy Tô Mã giả chết, bất đắc dĩ kêu một tiếng.
Nháy mắt bay về phía chân trời.
Trong bóng đêm, không ai thấy cặp mắt kia hơi khép mở, tiết ra một đường đỏ tươi.