- Ở đây rộng như thế, anh nói vậy sao em biết phòng nào? * nó đảo mắt khắp ngôi biệt thự *
- Em đi thẳng, rẽ trái thấy căn phòng to nhất có các căn nhỏ xung quanh đó. Mấy căn phòng nhỏ đó dành cho 20 người mà anh bố trí để bảo vệ em. Từ nay em được quyền chỉ đạo họ * Anh vừa nói vừa cười *
- Ây trời... Anh không cần phải làm như vậy đâu, làm sao em dám chỉ đạo họ * nó cũng cười với anh *
- Đùa thế thôi chứ anh làm vậy là để bảo vệ em, có một số băng nhóm không ưa anh. Nếu biết em là em anh thì chắc chắn chúng sẽ không tha * lúc này anh nói chuyện rất nghiêm túc chẳng còn vui vẻ như ban đầu *
- À dạ... Mà khi nào em có thể vào trường mới? * Nó hỏi anh *
- 2 Ngày nữa, đi nãy giờ cũng mệt rồi, các em đi nghỉ đi nhá * anh nói rồi quay mặt đi *
Tụi nó thì đi theo hướng anh chỉ dẫn rồi nhanh chóng tìm được căn phòng. Đứa nào cũng mệt nên đã thiếp đi.
Còn về phần cô, lúc nói chuyện với nó xong cô khóc rất nhiều rồi ngủ quên khi nào không hay khi cô tỉnh giấc cũng đã là 1h trưa. Vừa mở mắt ra hình ảnh của nó bảo với cô là sẽ đi du học lại ùa về. Lúc này cô sợ mất nó sợ nó sẽ đi, cô tự trách mình là tại sao tối qua lại nói những lời làm nó tổn thương đến thế là do mối tình cũ đã ám ảnh cô sao. Không suy nghĩ nhiều cô đứng lên chạy đi tìm nó, những giọt nữa mắt đã xuất hiện trên gương mặt thanh tú kia. Cô vừa về đến phòng thì chẳng thấy chỉ thấy vỏn vẹn một tờ giấy note có nội dung:
Có nhau trong quá khứ. Mất nhau trong hiện tại. Liệu có tìm lại được nhau trong tương lai? Không cần đọc nữa, cô chạy ngay đi tìm thầy quản lý để hỏi bọn nó đang ở đâu. Lúc này cô sợ lắm, cô sợ nó sẽ rời xa cô mãi mãi
- Thầy à, Aland Alice Tony bọn nó đi đâu rồi? * cô hối hả hỏi thầy ấy *
- À, bọn nó bảo có gia đình đến trước nên về trước rồi? Có gì không cô * thầy vẫn bình thản trả lời * À mà khi nãy có cả phi cơ riêng đến đón bọn nó chắc là sẽ đi đâu xa
- Vâng cảm ơn thầy * cô vội chạy về phòng để nhắn tin Facebook hỏi nó *
Cô vào trang cá nhân nó thì thấy nó có đăng ảnh ngồi trên máy bay, còn có cả dòng cap: Goodbye VietNam. Cô nhắn tin liên tục cho nó nhưng không nhận được sự phản hồi
- Aland, em đang ở đâu?
- Em đừng đi nữa có được không?
- Đừng làm cô sợ nữa mà
- Trả lời tin nhắn của cô đi, cô xin em....
- Cô sai rồi, cô biết cô sai thật rồi mà
Cô ôm chiếc điện thoại khóc nấc mà gọi tên nó, những tin nhắn đó nó đều đọc cả nhưng vẫn không trả lời.
- Cô nghĩ chỉ mình cô biết buồn sao? Còn nổi buồn tôi ai thấu? * nó cười khổ rồi nhìn về một không gian vô tình *