Rốt cục mấy ngày trước Vi Ân xuyên qua phía đông đại lục đi tới bên ngoài Thất Tinh Hải.
Nhưng Vi Ân chưa từng tiến vào cấm địa Thất Tinh Hải, không nghĩ tới lại bị lâm vào tuyệt địa nguy hiểm nhất của Thất Tinh Hải – tận sâu trong Huyễn Cảnh Hải, làm hắn bị hãm sâu bên trong làm thế nào cũng không tìm được lối ra.
Ngay khi hắn đang vô cùng lo lắng lại không nghĩ tới Kiệt Sâm bọn họ lại đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt của hắn.
- Thì ra là thế.
Nghe được Vi Ân kể lại, Kiệt Sâm không khỏi gật đầu, đột nhiên hắn nhướng mày, trong mắt mang theo tia lo lắng hỏi:
- Đúng rồi Vi Ân, ngươi đến tìm ta, còn phụ thân bọn họ thì sao?
Kiệt Sâm có thể tưởng tượng nếu phụ thân biết được tin dữ về mình, bộ dáng thương tâm thế nào, trong lòng Kiệt Sâm không nhịn được đau đớn như đao cắt.
- Phụ thân ngươi đã quay về Áo Lan Đa vương quốc, ngươi cũng biết hiện tại thế cục trên đại lục rất không ổn, chỉ sợ Thác Đức gia tộc sẽ xảy ra chuyện nên hắn chuẩn bị đem toàn bộ mọi người trong gia tộc di chuyển!
Vi Ân lên tiếng đáp.
Kiệt Sâm không khỏi gật đầu.
- Tốt, tất cả mọi người đã tề tụ, chúng ta trở về đi thôi!
Kiệt Sâm lên tiếng nói.
- Kiệt Sâm, khu hải vực này cực kỳ cổ quái, ta đi thế nào cũng không thoát ra được, mọi người phải cẩn thận.
Vi Ân vội vàng nhắc nhở.
- Không có việc gì, mọi người đi theo ta là được.
Kiệt Sâm không chút để ý.
Theo sự dẫn dắt của Kiệt Sâm, một ngày sau nhóm người đã đi tới bên ngoài Huyễn Cảnh Hải, ngay chỗ giao giới giữa cấm địa Thất Tinh Hải cùng vùng biển hoang vu phía đông đại lục.
Ba ngày sau.
Phương đông đại lục, hải cảng của một vương quốc nào đó, bảy người thần bí từ trong hải dương vô tận đã về tới lục địa.
- Tư Đặc Ân đại lục, ta đã trở về…
Nhìn đại lục mênh mông vô bờ, thanh niên tóc đen đầu lĩnh thì thầm, trong mắt lóe ra tinh mang.
Ánh mặt trời nhu hòa rơi xuống đại địa, trời xanh mây trắng, gió nhẹ lướt qua núi rừng mang cho người cảm giác yên lặng thanh nhàn, trên bình nguyên vô biên thành trì san sát, tỏa sáng sinh cơ phồn vinh mạnh mẽ.
Vào tháng mười cơn gió đã mang theo chút cảm giác mát mẻ, mây trắng nhẹ bay trên bầu trời không ngừng biến ảo đủ mọi hình dáng, làm cho người ta có một cảm giác mỹ luân mỹ hoán.
Nơi này là biên cảnh phương đông chư quốc tây bắc, thuộc khu vực cuối cùng của Hoành Đoạn sơn mạch, xa xa nhìn lại núi non nguy nga chập chùng, xuyên thẳng trời mây, quái thạch lởm chởm kéo dài không dứt.
Đúng lúc này ba điểm đen đột nhiên xuất hiện cuối chân trời, dần dần hiện ra thật rõ ràng trong tầm mắt, cuối cùng ngừng lại nơi giao giới Hoành Đoạn sơn mạch.
Đó là một trung niên nhân cùng hai thanh niên, ánh mắt trung niên nhân lạnh lùng cho người ta cảm giác đằng đằng sát khí, hai gã thanh niên ánh mắt âm lãnh, nhìn vào làm người nổi da gà.
- Nơi này là chư quốc tây bắc? Năm đó phụ thân của ta chết ở nơi này!
Nhìn bình nguyên mênh mông bát ngát, cùng thành trì rải rác trên bình nguyên, một thanh niên phủ áo choàng đen trong miệng âm lãnh cất tiếng nói.
- Đúng, nơi này là chư quốc tây bắc, địa phương chúng ta đang đứng thuộc Áo Lan Đa vương quốc, mà Lôi Nặc cùng Thác Đức gia tộc ở trong vương thành Khoa Nhĩ Đốn của Áo Lan Đa!
Trên mặt trung niên nhân hiện vẻ cười lạnh nói.
Ba người này chính là từ Khai La đế quốc muốn đến Áo Lan Đa vương quốc chuẩn bị tìm Lôi Nặc cùng Vi Ân báo thù, Áo Cổ Tư Đô, Lợi Phùng Tư, Hạo Đặc.
Năm đó Áo Cổ Tư Đô cùng Tát Lợi tam trưởng lão từ nơi này tiến vào Áo Lan Đa vương quốc, kết quả bị Vi Ân đánh trọng thương chật vật trốn về Khai La, hôm nay đã qua thời gian dài, một màn năm đó vẫn luôn quanh quẩn trong đầu Áo Cổ Tư Đô, làm hắn tràn đầy phẫn nộ.
Hôm nay lại một lần nữa quay lại nơi này, trong lòng Áo Cổ Tư Đô tràn đầy kích động, lần này hắn nhất định phải báo thù sỉ nhục năm đó.
- Rất tốt, Áo Cổ Tư Đô, ngươi dẫn đường, mặc kệ Lôi Nặc cùng Vi Ân rốt cục có mặt ở đây hay không, chỉ cần chúng ta khống chế Thác Đức gia tộc sẽ không sợ bọn hắn không trở lại, còn có Áo Lan Đa vương quốc, nếu bọn hắn biết thức thời thì thôi, nếu không cùng nhau tiêu diệt là được!
Khóe môi Lợi Phùng Tư hiện lên tia cười lạnh, trong mắt đầy sát khí.
- Ha ha, đi!
- Sưu! Sưu! Sưu!
Ba đạo lưu quang lập tức xuyên phá chân trời, hướng Áo Lan Đa vương thành bay nhanh tới.
Áo Lan Đa vương quốc, vương thành Khoa Nhĩ Đốn.
Khu thành đông, nơi này là phủ đệ của Thác Đức gia tộc cường đại nhất Áo Lan Đa vương quốc, ở dĩ vãng dòng người luôn nườm nượp qua lại, nối liền không dứt, nhưng giờ phút này nơi đây hoàn toàn yên lặng, không hề có chút thanh âm ồn ào, chỉ có một loại cảm giác thật tiêu điều.
Bên trong tòa phủ đệ khổng lồ, hoàn toàn trống rỗng, không hề có một bóng người, chỉ còn lại một mảnh trống vắng, nhưng bên trong sân viện một thân ảnh mặc trường bào màu vàng đang lẳng lặng đứng thẳng nơi đó, đang nhìn từng ngọn cây cọng cỏ quen thuộc trong sân, trong đôi mắt mang theo tia thương cảm.
- Sưu!
Đúng lúc này một thanh âm tiếng xé gió kịch liệt truyền đến, một hỏa hồng sắc thân ảnh sau một khắc xuất hiện bên trong sân viện, đứng bên cạnh trung niên nhân áo vàng.
- Lôi Nặc, hiện tại La Tư Đặc, Lôi Áo bọn họ đã rời khỏi ba ngày thời gian, nếu như đoán không sai hiện tại họ đã đi tới gần Linh Thú sơn mạch, chỉ cần tiến vào Linh Thú sơn mạch là an toàn, ta nghĩ ngươi cũng nên rời đi ngay bây giờ đi, nếu không đám người Áo Cổ Tư Đô sẽ đuổi tới!
Hỏa hồng sắc thân ảnh vừa rơi xuống liền mở miệng khuyên can.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!