Lão Lôi Nặc không nói gì, chỉ từ trên người lấy ra một cái chìa khóa, lập tức đi tới một gian phòng nhỏ cũ nát sau hậu viện, đem phòng nhỏ mở ra, sau đó đi vào.
Gian phòng nhỏ ở hậu viện này, Kiệt Sâm từ nhỏ chứng kiến một cái khóa ở bên kia, cho tới bây giờ không thấy phụ thân mở ra, cũng không biết bên trong đến tột cùng có những thứ gì?
- Phụ thân, đây là?
Kiệt Sâm đi theo sau lưng Lão Lôi Nặc tiến vào phòng, một cỗ mùi nấm mốc đậm đặc lập tức truyền vào trong lỗ mũi của Kiệt Sâm, giờ phút này đã đang là chạng vạng tối, cộng thêm ánh sáng bên trong phòng nhỏ cũng không tốt, có chút lờ mờ, nhưng mà Kiệt Sâm vẫn nhìn ra trước mặt mình giống như từ đường của một gia tộc. Trong phòng có một cây hương dài, bên cạnh đó là những bài vị, bất quá bên trên bài vị thì trống rỗng, thượng diện không có cái gì.
Lão Lôi Nặc đi vào lúc này quỳ xuống:
- Tổ tiên ở trên, đệ tử Lôi Nặc bất hiếu bái kiến.
Lão Lôi Nặc vái một cái rồi đứng lên, sau khi bị trọng thương hắn tuy rằng đã dùng qua Liệu Thương Dược Tề Kiệt Sâm cho hắn, nhưng mà tổn thương trên người cũng chưa có khỏi hẳn, một lạy này tác động tới vết thương khiến hắn đau tới mức mặt mũi tràn đầy mồ hôi, không nói tiếng nào, quay lại nhìn Kiệt Sâm đang đứng ở bên nói:
- Kiệt Sâm, quỳ xuống cho ta, bái kiến liệt tổ liệt tông.
Kiệt Sâm nhìn chòm râu hoa râm của phụ thân, thần sắc của ông có chút kích động. Hắn cũng nghe theo quỳ xuống lạy một cái, hắn sống 17 năm, cho tới bây giờ còn không biết trong nhà trong nhà lại có một Từ Đường chỉ có quý tộc mới có, càng làm cho Kiệt Sâm không thể tưởng được chính là bên trên bài vị không có bất kỳ chữ viết nào.
Cho dù trong lòng Kiệt Sâm vô cùng hiếu kỳ, nhưng mà hắn cũng không có hỏi vì cái gì, bởi vì hắn biết rõ, phụ thân mang chính mình tới nơi này, như vậy thì nhất định sẽ đem sự tình tự nói với hắn.
Nhìn Kiệt Sâm quỳ lạy hết bài vị, thần sắc của lão Lôi Nặc nghiêm túc nhẹ gật đầu, từ trong ngăn kéo giá đỡ hương đài lấy ra một châm nhỏ trong suốt cùng với một khối đá trong suốt, đối với Kiệt Sâm phân phó nói:
- Kiệt Sâm, con vươn tay ra.
Kiệt Sâm đưa tay phải ra, Lão Lôi Nặc dùng châm nhỏ tại bên trên ngón tay Kiệt Sâm nhẹ nhàng đâm một chút, châm nhỏ trống không lập tức hút vào chút ít máu tươi của Kiệt Sâm, mà lão Lôi Nặc tức thì đem máu tươi bên trong châm nhỏ đặt lên tảng đá trong suốt.
Một đạo ánh sáng rất nhỏ sáng lên trên tảng đá, giọt máu tươi trong ánh mắt của Kiệt Sâm rõ ràng như bọt biển hút nước bị tảng đá hút vào, lập tức cả khối đá trong suốt lúc này tản mát ra một đạo hồng sắc quang mang, trong căn phòng lờ mờ lộ ra vẻ chói mắt vô cùng.
Chứng kiến quang mang màu đỏ, lão Lôi Nặc lập tức có chút kích động nói:
- Quả nhiên, khảo thí năm đó không có sai, trên người của con có nồng độ huyết mạch gia tộc đích xác đạt đến 50% trở lên, nhưng mà, trong hàng đệ tử huyết mạch nồng độ đạt tới 50% từ trước tới nay, chưa từng có một kẻ có thể tấn cấp nhất giai, mà con lại đạt đến nhất giai. Đây, rốt cục là đã xảy ra chuyện gì??
Kiệt Sâm không nhịn được tò mò, hỏi:
- Phụ thân, đây là chuyện gì xảy ra?
Trong ánh mắt Lão Lôi Nặc theo thời gian dần trôi qua khôi phục bình tĩnh, mang theo một tia ký ức đối với Kiệt Sâm nói:
- Kiệt Sâm, con có nghe nói qua gia tộc Thác Đức hay không?
- Gia tộc Thác Đức?
Kiệt Sâm ngẩn người nói:
- Phụ thân người đang nói tới võ huân gia tộc Thác Đức lớn nhất vương quốc đó sao?
Lão Lôi Nặc nhẹ gật đầu, nói:
- Chính là cái gia tộc Thác Đức đó, Kiệt Sâm, kỳ thật phụ thân là đệ tử dòng chính của gia tộc Thác Đức, đương kim Quân vụ đại thần Vương Quốc, Công Tước Lôi Áo Quân Thống Suất Bộ thống lĩnh vương quốc là đại bá của con. Nguồn: http://truyenfull.vn
Võ huân gia tộc Thác Đức lớn nhất vương quốc theo lời Kiệt Sâm là võ tướng thế gia cường đại nhất vương quốc Áo Lan Đa, cũng là một trong Tam đại khai quốc công thần vương quốc Áo Lan Đa. Năm đó quốc vương khai quốc Khắc Lai Nhĩ tại vương quốc Áo Lan Đa khai quốc, thời điểm bên trên mảnh thổ địa này chinh chiến nam bắc, tổng cộng có ba gia tộc đối với hắn có cống hiến lớn nhất.
Một cái là gia tộc buôn bán lớn nhất vương quốc hiện tại, gia tộc Áo Lợi Phất, cung cấp đại lượng vật tư cùng tài lực cho Khắc Lai Nhĩ, cái khác thì là Tể Tướng Cách Lý Tư gia tộc La Lan hiện nay của vương quốc. Cuối cùng chính là đại Công Tước gia tộc Thác Đức Thống Suất Bộ thống lĩnh vương quốc.
Trên mặt Kiệt Sâm lập tức mang theo thần sắc giật mình:
- Công Tước Lôi Áo là đại bá là của con? Vậy phụ thân người tại sao lại ở chỗ này?
Đối với phụ thân nói hắn là đệ tử dòng chính của gia tộc Thác Đức, hiện tại chán nản đến loại trình độ này, trong lòng Kiệt Sâm mang theo một tia khó có thể tin.
Lão Lôi Nặc cười khổ một chút rồi nói:
- 17 năm trước ta đây bởi vì làm một việc khiến cho gia tộc rước lấy một kẻ đại địch, gia tộc bất đắc dĩ dã trục xuất ra ra khỏi gia tộc, một thân thực lực cũng tất cả đều bị phế, hơn nữa vĩnh viễn không được sử dụng cái tên Lôi Nặc Thác Đức, mà ngay cả trên tấm bảng Từ Đường cũng không có thể viết danh tự của tổ tiên.
Nói đến đây, khóe mắt Lão Lôi Nặc dĩ nhiên mang theo một giọt nước mắt:
- Vi phụ thấy thẹn đối với con, vốn con là có thể trở thành một đệ tử đại gia tộc, nhưng hiện tại. . .
- Nguyên bản ta là muốn nếu như con có thể tại sinh thời đạt tới Tôn Linh Sư lục giai, như vậy còn có thể quay trở lại gia tộc, nhưng mà tại thời điểm con sinh ra, ta đã từng cho ngươi khảo nghiệm nồng độ huyết mạch, nồng độ huyết mạch gia tộc của con rõ ràng chỉ đạt đến 50% trở lên.
- Bên trong các gia tộc khác, nồng độ huyết mạch càng cao thì càng có khả năng tu luyện bí kĩ của gia tộc, chỗ tốt cũng càng lớn, nhưng mà trong gia tộc của chúng ta, đệ tử có nồng độ huyết mạch đạt tới 50% trở lên không ít. Trong lịch sử mấy trăm năm khi vương quốc Áo Lan Đa khai quốc, tổng cộng đã xuất hiện sáu người, bình quân mỗi một trăm năm xuất hiện một người, nhưng lại không có một ai đạt tới Linh đồ nhất giai, có hai người dừng lại ở Linh lực cấp bẩy, ba người dậm chân tại Linh lực cấp tám, còn có một người ngậm ngùi ở Linh lực cấp chín, truy cầu cả đời, sáu người này đều không có đạt tới nhất giai.
Lão Lôi Nặc nhìn Kiệt Sâm, tiếp tục nói:
- Năm đó ta cho con khảo thí nồng độ huyết mạch phát hiện con chỉ đạt đến 50% trở lên liền không có hi vọng những gì nữa. Không nghĩ tới con rõ ràng đã đạt đến nhất giai, ông trời thương hại con, qua ít ngày chính là thời gian dòng họ thu đệ tử, nói không chừng vì vậy, con có thể phá lệ quay trở lại gia tộc, như vậy vi phụ ta cũng có thể hoàn thành một tâm nguyện.
Kiệt Sâm nhịn không được có chút kích động mà hỏi:
- Phụ thân, người có biết sáu người đệ tử có nồng độ huyết mạch đạt tới 50% trở lên đến tột cùng vì cái gì không cách nào tấn cấp? Còn nữa, người trêu chọc phải địch nhân là ai mà gia tộc lại đem người trục xuất.
Lão Lôi Nặc lắc đầu nói:
- Sáu đệ tử đến tột cùng vì cái gì không cách nào tấn cấp, lịch đại trưởng lão cùng tộc trưởng gia tộc nghiên cứu thật lâu, đến hiện tại cũng chưa có làm rõ, bất quá căn cứ ghi lại, sáu người kia bị kẹt lại thì tại thời điểm mỗi lần trùng kích cấp tiếp theo, trong linh hồn đều truyền đến một hồi kịch liệt đau nhức, sau đó hôn mê, cuối cùng làm cho tấn cấp thất bại, hơn nữa, tựa hồ đệ tử có nồng độ huyết mạch càng cao thì đình trệ tại đẳng cấp càng thấp, giống như ông trời không muốn làm cho đám người tấn cấp. Về phần ta đắc tội địch nhân. . .
Lão Lôi Nặc cười khổ lắc đầu:
- Thế lực của bọn hắn thật sự là quá lớn, con không cần hỏi, ta cũng không sẽ nói cho con biết. Cho dù là gia tộc cường đại tới mấy trước mặt bọn họ cũng chỉ có thể vứt bỏ ta mới có thể tránh né tai họa.
Trong mắt Lão Lôi Nặc đột nhiên bộc phát ra một đạo quang mang kiên định:
- Chuyện kia của 17 năm trước, ta cho tới bây giờ đều không có hối hận, nếu như có thể quay lại một lần nữa thì chính mình vẫn sẽ làm ra lựa chọn như vậy.
Trong lòng Kiệt Sâm nhịn không được thầm nghĩ:
- Thì ra là như vậy, chính mình trước kia kẹt tại Linh lực cấp năm một mực không cách nào tấn cấp, nguyên lai là bởi vì huyết mạch của cỗ thân thể này. Như vậy cỗ thân thể này của chính mình trước kia xuất hiện hiện tượng cổ quái chỉ sợ cũng là vì huyết mạch Gia tộc Thác Đức. Gia tộc Thác Đức đến tột cùng là gia tộc gì mà lại có hiện tượng cổ quái như vậy?
Trong lúc nhất thời, trong lòng có Kiệt Sâm có xung động muốn nghĩ cách vạch trần hết thảy.
Thời điểm Kiệt Sâm đang rung động thì không biết được khi lão Lôi Nặc nói chuyện kia của thời điểm 17 năm trước, trong khóe mắt toát ra một vẻ ôn nhu.
Kiệt Sâm cùng lão Lôi Nặc từ trong phòng nhỏ đi ra thì sắc trời đã tối, trong lòng lão Lôi Nặc nói ra một ít bí mật nên tuy rằng thân thể có thương tích, giờ phút này trên mặt lại hồng nhuận phơn phớt.
Thời điểm đến trấn Khoa Đa, Kiệt Sâm đã nói muốn hảo hảo mời đám người Lâm Nham dừng lại chiêu đãi, bất quá hiện tại thân thể Lão Lôi Nặc có thương tích nên Kiệt Sâm liền để cho tiệm rượu trong trấn đưa đưa tới một ít hảo tửu cùng đồ ăn tới. Mã Lệ cũng làm một chút đồ ăn đưa lên. Mọi người tại nhà của Kiệt Sâm bắt đầu ăn uống.
- Lâm Nham đại ca, chúc các ngươi lần này tiến vào Linh Thú Sơn Mạch, có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, bình yên trở về.
Kiệt Sâm đối với đám người Lâm Nham bưng chén rượu lên, dẫn đầu đem rượu bên trong chén một ngụm uống vào.
- Ha ha, đó là khẳng định đấy, đến lúc đó chúng ta mời ngươi ăn cơm.
Trát Khắc tùy tiện nói, mọi người cũng nâng chén uống rượu.
Nhiệm vụ của tiểu đội mạo hiểm Lưỡi Dao Sắc lúc này cũng không khó, chỉ cần vài ngày công phu liền có thể hoàn thành, dù sao còn có mười ngày nữa mới tới Nguyên Lịch Thì Tiết mỗi năm một lần của đại lụcTư Đặc Ân, đã qua Nguyên Lịch Thì Tiết, Kiệt Sâm cũng mười tám tuổi rồi, đám người Lâm Nham cũng muốn trước tết dương lịch trở lại thành Tháp Lâm.
- Chư vị tiểu đội mạo hiểm Lưỡi Dao Sắc, ta Lôi Nặc cũng tới mời các ngươi một ly, đa tạ các ngươi chiếu cố con của ta Kiệt Sâm.
Lôi Nặc cũng bưng chén rượu lên.
- Phụ thân!
Chứng kiến Lão Lôi Nặc cầm lấy chén rượu, Kiệt Sâm nhịn không được khuyên nhủ.
- Ha ha, thì uống một chén, thì uống một chén, bằng hữu của ngươi đến rồi, ta tự nhiên muốn kính một chén.
Tuy rằng trên người có thương tích, bất quá hôm nay Lão Lôi Nặc tâm tình thật tốt, một ngụm đem rượu uống vào.
Kiệt Sâm không khỏi có chút cười khổ, Lão Lôi Nặc uống hắn cũng không ngăn cản. Uống rượu mặc dù sẽ đối với miệng vết thương khép lại có một chút ảnh hưởng, nhưng mà chỉ uống một ít thì bình thường cũng sẽ không có trở ngại.
Đêm nay, mọi người uống đến đã khuya, bọn người Lâm Nham sau khi cơm nước xong liền trở về lữ điếm của chính mình, ngày thứ hai liền bước chân vào Linh Thú Sơn Mạch.
Kiệt Sâm thì cẩn thận chiếu cố phụ thân của mình, tất cả còn lại thời gian đều dùng cho bản thân mình tu luyện.
Một ngày qua ngày, thời gian như nước chảy vội vàng trôi đi, đảo mắt hơn một tháng, lúc này đã là tháng hai.
Hơn một tháng qua, Kiệt Sâm ngoại trừ vài ngày chiếu cố Lão Lôi Nặc một chút thì một tháng còn lại liền một mực trong nhà không ngừng nghỉ tu luyện.
Loại thời gian này đối với người thường mà nói tương đối buồn tẻ, nhưng Kiệt Sâm lại cảm thấy thập phần phong phú, kiếp trước hắn là cô nhi, có thể mỗi ngày cùng ở chung với Lão Lôi Nặc đã khiến hắn cảm thấy vui sướng.
Huống chi, Kiệt Sâm đang ở thời điểm phối chế nghiên cứu một loại Linh Dược Tề bát giai, thậm chí liên tục mấy ngày trong phòng thí nghiệm, không gián đoạn quan sát biến hóa phối chế Linh Dược Tề, đói thì ăn chút lương khô bên trong phòng thí nghiệm, rốt cục Kiệt Sâm đã nắm giữ từng cái biến đổi lý tính bên trong quá trình phối chế Linh Dược Tề bát giai, thành công chế biến ra loại Linh Dược Tề bát giai.
Nếu mà so sánh, hiện tại Kiệt Sâm đều cảm thấy có chút thanh nhàn cùng thoải mái dễ chịu rồi.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!