Trong sân bãi của Đấu Trường Ngầm.
Có một người mặc giáp đang bị bốn chiếc chiến xa được độ lại bao quanh.
- Brùm Brùm!
- Grù Grù!
Những chiếc chiến xa giống như mãnh thú gào thét, sẵn sàng lao vào cắn xé con mồi bất cứ lúc nào.
Bất cứ chiến xa nào mà kỵ sĩ đối mặt, đều cao hơn hai mét. Có chiếc còn cao lên đến ba mét.
Chiếc thì có thân hình xù như con nhím, chiếc thì nhìn như xe tăng, chiếc giống như xe ủi, chiếc thì như mấy khoan. Cả bốn chiếc xe, chiếc nào chiếc nấy đều rất hung hăng.
- Vù vù
Gió nói cho kỵ sĩ biết bên trong những chiến xa to lớn kia, không có ai ngồi điều khiển cả.
Tất cả bốn chiếc đều là hàng tự động!
“Để xem những chiếc xe do tôi chế ra mạnh hơn hơn, hay là cậu mạnh hơn.”
Nói xong, những chiếc chiến xa giống như là quái thú xổng chuồng kia liền đồng loạt lao vào kỵ sĩ hòng xem ai có thể “ăn thịt” được hắn trước vậy.
“Ầm!”
Bốn chiếc chiến xa va vào nhau tạo thành những âm thanh lớn đến điếng tai. Nhưng mà tuyệt nhiên lại không có bất kì vết xước nào giữa chúng.
Chiến xa này rất kiên cố.
“Ước gì có anh trai ở đây.” Kỵ sĩ vừa bay vòng vèo trên không trung tránh đạn vừa thầm nghĩ. Nếu là anh trai của hắn, có lẽ sẽ dễ dàng xử lý mấy thứ cồng kềnh này. Chứ hắn thì không thể.
Nơi này không có ánh sáng mặt trời. Thể năng bình thường của hắn tuy có thể lật được những chiếc xe này, nhưng sẽ cần rất nhiều thời gian và cũng rất tốn sức.
Hay là…
Đúng hắn có thể làm chuyện này.
Đại pháo trên các chiến xa là đại pháo linh năng. Cách hoạt động của nó là dùng các đường dẫn để tải linh năng lên họng pháo, sau đó tích tụ linh năng và bắn ra. Nếu hắn có thể ngăn chặn được quá trình bắn ra này, linh năng bên trong vì quá tải sẽ phát nổ và gây hư hỏng xe.
May mắn, là hắn có cách!
Kỵ sĩ rút ra biểu tượng Mây rồi thay thế vào vị trí của Gió trong động cơ trước bụng.
Những đám mây không biết từ đâu đến bắt đầu bao phủ hắn.
Đợi khi những đám mây tan đi, một kỵ sĩ mặc bộ giáp ba màu tím, xám và trắng với những họa tiết uốn tròn xuất hiện.
- Oành oành!
Những họng pháo kia cũng không vì kỵ sĩ đang biến hình mà dừng lại việc nã đạn. Thậm chí chúng còn hăng hơn trước.
“Rầm”
“Oành!”
May mắn là những viên đạn pháo kia đều không trúng kỵ sĩ. Khả năng né tránh của mây không phải là để nói chơi.
- Oành!
Trong mưa đạn kỵ sĩ giống như là một vũ công múa ba lê, những động tác quay người uốn lượn của hắn cứ lần này đến lần khác vẫn nhẹ nhàng mà né đi hết toàn bộ đống đạn pháo linh năng.
Băng năng lực né tránh của mây, kỵ sĩ cuối cùng cũng chật vật tiếp xúc với những chiến xa chết chóc kia. Cứ mỗi lần hắn nhẹ nhàng chạm vào một chiến xa nào đó, chúng đều ngừng hoạt động.
- Oành!
- Ầm!
Những chiến xa vốn mạnh mẽ cứng rắn và hung hăng giờ chẳng khác gì đống phế liệu, bãi chiến trường giờ mà trở thành một đống hỗn độn.
Lý do rất đơn giản, Mây của kỵ sĩ là Linh Vân, chúng rất bền, và hơn hết là rất dai!
Chiến xa to đến mấy thì cũng sẽ có lỗ hổng để thoát nhiệt và khí. Chỉ cần đặt linh vân vào đúng chỗ là có thể khiến chúng đi vào trong máy móc và quấy rối.
Đối với sự hoạt động của máy móc, linh vân đúng là một cơn ác mộng. Nhờ khả năng bền dính dai xốp và hấp phụ linh năng của nó, linh năng trong những thiết bị sẽ bị linh vân hút đi và phân tán hỗn loạn khiến các bộ phận của xe không thể hoạt động do không có năng lượng cung cấp.
“Quả thực là cậu rất thông minh! Chàng kỵ sĩ của tôi ạ.” Độc Nhãn nhìn thấy cảnh những chiến xa hung hãn của mình bị kỹ sĩ hạ gục một cách đơn giản liền không hết lời mà khen ngợi. Sắc mặt của hắn bắt đầu trở nên nghiêm túc. “Bây giờ chúng ta cùng đến hiệp hai, cậu sẽ đấu cùng với hai người hầu cận của tôi.”
Nói xong, hắn liền vỗ tay hai cái. Những con robot nhỏ xinh từ trong cửa sắt bước ra và bắt đầu dọn dẹp chiến trường. Trong vài phút, chúng rời đi cùng đống phế liệu kia, để lại sân đấu gọn gàng sạch đẹp như chưa từng có chiến đấu nào xảy ra.
Đợi khi đám robot rời đi hết, có một đôi nam nữ cùng nhau bước ra, nam tóc xanh, nữ tóc đỏ.
- Hai người các người là thuộc hạ của Độc Nhãn ư?
Eli đứng trên khán cầm loa nghi vấn hỏi hai người. Vì thật sự họa phong của bọn họ khác xa những gì so với cô tưởng tượng. Nếu là thủ hạ của Độc Nhãn, chắc chắn phải là tù phạm, mà tù phạm thì ít nhất cũng không có thân hình thon gọn và xinh đẹp như hai người này.
- Nếu các người thành tâm muốn biết.
Mỹ nữ tóc đỏ khoanh hai tay lại rồi nói.
- Thì chúng ta sẵn sàng trả lời.
Mỹ nam tóc xanh bắt đầu khoanh tay và tựa lưng vào mỹ nữ tóc đỏ rồi tiếp lời.
- Để đề phòng thế giới bị phá hoại.
- Để bảo vệ nền hòa bình thế giới
- Chúng tôi đại diện cho những nhân vật phản diện, đầy khả ái và ngây ngất lòng người.
- Musa
– Koji
- Chúng tôi là Đội Đạo Tặc.
- Sẽ trộm đi bất cứ thứ gì mà chúng tôi cảm thấy vừa mắt
- Một tương lai giàu có đang chờ đợi chúng tôi trước mắt.
- Chuyện là như vậy đó. Các người hài lòng chưa?
- …
Eli thật không hiểu hai người này bị vấn đề gì nữa. Hình như vừa nãy cô vừa mới thấy có cảnh sắc vô cùng hoành tráng và ngầu lòi nào đó xuất hiện thì phải?
- Hóa ra là bọn họ.
Ngồi ở bên cạnh Dranair lên tiếng.
- Bọn họ là?
- Trong giới tội phạm không anh là không biết đến danh tiếng của bọn họ.
Ticlaw phụ họa nói.
- Musa và Koji, tức là Đội Đạo Tặc, băng trộm nổi tiếng với biệt danh không gì không thể ăn trộm. Tám năm trước, nghe đồn bọn họ đã bị bắt. Không ngờ là họ lại ở đây.
- Ồ.
Eli giống như hiểu được liền gật đầu cảm thán. Đây là hai kẻ trộm khét tiếng trên thế giới đó nha.
- Nhưng mà tại sao bọn họ lại bị bắt? Không phải là hai người đó theo như lời mấy người kể là rất lợi hại sao?
Nhưng cô vẫn có một chút thắc mắc.
- Nghe đồn bọn họ tính ăn cướp một thứ gì đó đến từ Đội Đặc Nhiệm. Xong bị một người tiến sĩ tên Hakase bắt lại.
- …
Coi như mình chưa nghe gì hết đi.
Eli tự nhủ với bản thân.
- Đã đến lúc chúng ta chứng tỏ lòng trung thành của bản thân đối với ngày Độc Nhãn rồi, đúng không Musa?
Mặc kệ đám khán giả đang tám nhảm phía trên, Koji quay qua hỏi Musa.
- Đúng!
Musa gật đầu đồng ý.
Nói xong, cả hai cùng đồng tâm hợp ý mà lấy ra hai cái đồng xu, một cái màu xanh, một cái màu đỏ rồi nuốt vào.
Trong chốc lát, Musa đã trở thành một người chim. Còn Koji đã trở thành một người rắn.
- Bây giờ ngươi sẽ phải chết! Kỵ sĩ!
Cả hai người đồng thanh cầm vũ khí của mình, của Musa là roi linh năng, của Koji là một thanh đinh ba, rồi cùng nhau tiến lên.
Thấy thế, kỵ sĩ cũng nhanh chóng triệu hồi ra kiếm linh năng và gạt đi đòn tấn công của từng người.
Giữa sân đấu, một thế trận hình chân vạc đã nhanh chóng hình thành. Trong ba người, Musa và Koji chủ động tấn công, còn kỵ sĩ thì chủ động tránh né và cản đi những đòn tấn công của họ.
- Hừ!
- Phập!
Trong chốc lát, người chim Musa đã thành công dùng roi của mình để khóa chặt kiếm của kỵ sĩ.
Thấy đồng đội đã khống chế thành không kẻ địch, Koji liền dùng đinh ba trong tay mình đâm tới.
- Keng!
Cây đinh ba của người rắn Koji nhanh chóng bị chặn lại bởi một thanh kiếm khác. Kiếm của kỵ sĩ là vũ khí được hoàn toàn làm từ linh năng, hắn muốn bao nhiêu cây là có bấy nhiêu.
- Chập!
- Keng!
Thời gian trôi qua kha khá, mà nhiệt độ chiến đấu vẫn không giảm đi tí nào cả. Dùng song kiếm kỵ sĩ với sức mạnh của Mây vẫn dư sức để có thể cản được hai người kia. Nhưng mà để đánh bại hai người kia thì chỉ có một mình mây là không có cơ hội!
Chính là lúc này!
- Chết rồi!
Nhân lúc hai kẻ trộm sơ ý, kỵ sĩ liền nhảy ra một khoảng cách lớn. Thay đổi Mây bằng Gió, sau đó tái kích hoạt Gió để dùng tất sát kỹ.
Lốc xoáy bắt đầu tụ lại quanh người hắn. Từ trên không cầm song kỵ sĩ bắt đầu xoay người liên tục và lao xuống vị trí của Musa và Koji như là một mũi khoan được làm từ gió với tốc độ nhanh đến nổi hai người kia không kịp phản ứng.
- Ầm!
Một vụ va chạm tạo thành tiếng động lớn xảy ra, khói bụi vì gió bắt đầu bốc lên khắp nơi.
Tại hố địa liệt nơi trung tâm của vụ va chạm, cả Musa và Koji đều đã mất khả năng chiến đấu và quay lại hình dáng người thường.
- Thật bất ngờ! Có thể dễ dàng đánh bại hai vị chiến sĩ mạnh nhất mà ta tạo ra. Kỵ sĩ! cậu đúng là phúc tinh của ta. Nhưng mà ta vẫn cảm thấy chưa đủ đâu! Những món khai vị đã kết thúc! Hiện tại chúng ta sẽ cùng nhau vào món chính.
Đợi đám robot dời đi Musa và Koji về sau, Độc Nhãn liền nhảy từ trên cao xuống dưới. Nhưng mà nơi hắn tiếp xuống là ghế điều khiển của một người máy cao khoảng 6 mét.
- Trước khi đi vào món chính, ta sẽ nói cho cậu một vài bí mật.
Độc Nhãn bắt đầu tỏ ra thần thần bí bí.
- Đầu tiên, chính ta là một trong những người sáng tạo ra những biểu tượng mà cậu vừa thấy đấy. Bất ngờ chưa nào?
- …
Kỵ sĩ im lặng mà nhìn hắn. Vì hắn đến đây chỉ vì theo lời của cha thôi, mấy cái khác hắn lười nhác nói.
“Vẫn chưa đủ sao?” Độc Nhãn xoa cầm. Sau đó, hắn nảy ra một sáng ý. “Hay là thế này, để ta tiết lộ cho cậu một chuyện nữa nhé.”
Hắn kể một câu chuyện:
“Biểu tượng vốn có hai loại, một là biểu tượng Thủy Tổ, loại biểu tượng được xây dựng xoay quanh những vị Thủy Tổ của loài người, cũng chính là những thứ mà cậu đang sử dụng.”
Nói xong, hắn liền chỉ vào những biểu tượng đang được gắn trên động cơ Z-1 của kỵ sĩ. Sau đó lôi ra một biểu tượng khác và chỉ vào nó.
“Còn đây là biểu tượng Quái Vật, thứ được xây dựng từ Quái Vật.”
Độc nhãn bắt đầu giải thích.
“Thực ra quái vật có ba cách để chiến hữu con người. Một là nhân lúc tinh thần con người xảy ra vấn đề để chiếm hữu cơ thể lẫn tâm hồn. Hai là lập khế ước với con người và cho họ mượn sức mạnh. Còn thứ ba là sử dụng những biểu tượng Quái Vật như là vật kết nối trung gian.”
“Cách đầu tiên thì do quái vật chiếm toàn quyền sở hữu nên bọn họ có thể sử dụng toàn quyền sức mạnh của mình nên trong trạng thái đó bọn họ là mạnh nhất.”
“Cách thứ hai thì tùy thuộc vào mức độ lý giải của người ký khế ước mà bọn họ có thể vận dụng sức mạnh của mình theo những cách khác nhau. Tuy nhiên, càng lạm dụng sức mạnh của quái vật, bọn họ sẽ càng đến gần quái vật hơn.”
“Cách thứ ba là an toàn nhất. Thông qua những biểu tượng Quái Vật làm vật chịu tải, người sử dụng có thể mượn sức mạnh từ quái vật một cách tự do. Nhưng vì không có quái vật, nên sự lý giải của họ đối với sức mạnh này là không hoàn toàn, cho nên bọn họ lại rất yếu so với hai loại người trên. Nhưng mà vì vậy lý trí của họ cũng ít bị quái vật ảnh hưởng nhất, tất nhiên nếu sử dụng càng nhiều và càng lâu dài thì bọn họ lại càng mạnh, tỉ lệ trở thành quái vật càng cao.”
“Thế nào, với những thông tin mà tôi cung cấp. Đã đủ hứng thú để cậu đến đây chưa?”
Độc Nhãn tò mò hỏi.
“Đủ!”
Mặc dù không muốn nghe nhưng kỵ sĩ vẫn lịch sự đáp lại. Đây là phép lịch sự cơ bản mà cậu được cha dạy khi người ta dạy cho mình kiến thức thì phải đáp lại thế nào.
Chứ thực sự thì cậu chẳng hứng thú với mấy cái này lắm. Với cậu, cho dù là biểu tượng hay thứ gì khác, miễn cha nói sử dụng được thì cậu cứ sử dụng thôi, chẳng quan tâm đến nguồn gốc sức mạnh lắm.
Tương tự, với kẻ địch, cho dù là quái vật hay là người, miễn đã xác định là kẻ địch cần phải đánh bại thì cậu cứ cầm kiếm mà tiến lên thôi. Chứ cậu chẳng quan tâm đến việc vì sao kẻ địch có được sức mạnh đó lắm. Công việc của cậu là chiến đấu, nên cậu chẳng rảnh hơi đi điều tra đâu!
Dù sao việc điều tra đều nhường cho cha và Eli làm là được.
- Vậy ông đã xác định sẽ là kẻ địch của tôi?
Kỵ sĩ hỏi lại một lần nữa để chắc chắn.
- Tất nhiên! Nếu không tôi mời cậu đến đây làm gì? Không phải để chiến với cậu một trận hay sao?
Ngồi trên ghế điều khiển của bộ cơ giáp, Độc Nhãn mỉm cười gạt cần khởi động.
- Xin giới thiệu với cậu, lý do tôi bị chính quyền Tâm Quốc bắt lại và trục xuất. Một lần nữa, hân hạnh chào đón Mark-1-I61 - Bộ cơ giáp linh năng được chính tay tôi tạo ra nhằm để đối phó với các kị sĩ.
Chiến đấu lại tiếp tục.