Hộc! Hộc!
Trong một hẻm vắng, Henry giật mình tỉnh lại. Bên cạnh anh là Elizabeth đang bất tỉnh. Mà mới ngủ dậy Henry lại chợt nhớ ra một chuyện rất nghiêm trọng.
“Elizabeth! Dậy! Dậy ngay!”
Anh dùng hết sức để lung lay người vợ của mình.
“Gì vậy anh? Em đang ngủ ngon mà?”
Elizabeth mơ màng tỉnh giấc.
- Chúng ta phải chạy ngay, “Thứ đó” sắp đến rồi!
- “Thứ đó”? “Thứ đó” là gì?
Không đợi Elizabeth trả lời, Henry liền mở nắp cống ra, rồi kéo cô xuống dưới cống.
Cống ngầm của Z không phải là một nơi hôi hám và bẩn thỉu như mọi người thường nghĩ. Nó một mê cung, mỗi cống đều có đường kính 2m, mọi nơi đều có ánh sáng và gạch lát sàn. Nhờ công nghệ xử lí nước và rác thải tiên tiến, và các loại máy móc thiết bị đào cống tân tiến, cống ngầm của Z đã trở thành một nơi khang trang, sạch đẹp.
Có thể gọi hệ thống cống ngầm của Z là một trong những kỳ quan nổi tiếng của thành phố.
- Henry, nói đi rốt cuộc chúng ta đang chạy trốn ai?
Chạy được nửa đường Elizabeth cảm thấy bức xúc. Cô thậm chí còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã bị lôi đi.
- Mình cứ chạy trước đã, đến nơi rồi anh sẽ giải thích sau. Em tin anh chứ?
Henry bình tĩnh đáp. Nhưng trong giọng của anh vẫn có chút sợ hãi.
- Em… tin.
Elizabeth không tự tin lắm. Nhưng đây là chồng của mình, cô không có lí do gì để phải nghi ngờ anh cả.
Vì từ trước đến giờ Henry luôn là chỗ dựa vững chắc của cô.
- Đứng lại!
Vừa kết thúc nói chuyện xong. Một giọng nói ồm ồm vang lên.
Đó là một người đàn ông cao gầy, với một bên mắt bị vải trắng băng kín.
- Các người là ai? sao lại tới đây?
Người đàn ông cầm shotgun đe dọa cặp vợ chồng.
- Chúng tôi đang chạy trốn khỏi “thứ đó”!
Henry hổn hển trả lời.
- “Thứ đó”? Nói láo! Thứ đó vốn không thể chạy tới nơi này được!
Bằng!
Người đàn ông phẫn nộ bắn một phát chỉ thiên. Mà đất đá trên đầu cũng rơi xuống.
- A!
Cả Henry lẫn Elizabeth ôm đầu sợ hãi.
- Chúng tôi không nói dối! Nếu ông không tin thì cứ đi về hướng mà chúng tôi đã đến. Ông sẽ thấy được thứ đó mà thôi.
Henry run rẩy nói thật nhanh. Hắn sợ nếu hắn chậm hơn chút thì mình và Elizabeth sẽ chết mất.
Người đàn ông “Hừ!” một tiếng rồi bước đi.
Không gian xung quanh trở nên im ắng. Mà Henry thì bắt đầu đỡ vợ mình dậy.
- AAAAA!
Bằng! bằng! bằng!
Bất chợt, tiếng súng đạn hòa lẫn tiếng thét chói tai bắt đầu vang lên tại phía sau lưng của hai người.
…
Một giây sau, mọi thứ trở lại im ắng như thường.
Mà sau đó cả Henry và Elizabeth đều bắt đầu cảm thấy sống lưng lạnh toát. Họ thậm chí không dám nhìn về phía sau. Vì họ biết, nếu bây giờ họ quay đầu, sẽ có một thứ gì đó rất kinh khủng xảy ra.
Chạy!
Henry nhanh chóng tỉnh táo cầm tay vợ rồi dẫn nàng tiến thật nhanh về phía trước. Mà sau lưng họ, có thứ gì đó bắt đầu từ bóng tối đi ra.
- --
Vài tiếng sau.
Tại một nơi nào đó, có một cái nắp cống được đẩy ra. Từ trong lỗ cống, có hai người chui lên.
Đó là Henry và Elizabeth.
Sau một khoảng thời gian chạy trốn, cả hai cuối cùng cũng về đến nhà từ đường cống ngầm.
Mà trước mặt họ, có một người đang nằm bất tỉnh trên sàn nhà. Đó là Glynne hàng xóm của họ.
- Glynne, chị không sao chứ?
Elizabeth chạy tới đỡ Glynne dậy.
Glynne từ từ mở mắt và thều thào.
- Nước…
- --
Trong phòng bếp.
- Glynne, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?
Elizabeth nhìn Glynne uống nước hỏi. Vì cô muốn hiểu rõ hơn về tình hình hiện tại.
- Bóng Tối, chúng đang đến.
Glynne đặt cốc nước xuống trả lời với một giọng đầy sợ hãi, cô bắt đầu run rẩy và ôm chặt bản thân.
- Bóng Tối?
Elizabeth tò mò.
- Không một dấu hiệu, Bóng Tối cứ thế mà xuất hiện và nuốt chửng mọi người. Don vì cứu chị đã…
Đến ngang đây, những hàng nước từ khóe mắt Glynne không ngừng chảy ra. Từ những biểu hiện của cô, Elizabeth đã đoán được chuyện gì đã xảy ra. Glynne năm nay đã 35 tuổi, chồng cô là cảnh sát trưởng của Z, cũng chính là Don đang được nhắc đến ở đây. Mà lực lượng trị an cũng không thể giải quyết được thứ bóng tối kia. Cô có thể hiểu được tương lai của nơi này sẽ như thế nào rồi.
- Bóng tối rất đáng sợ, chúng ta nên rời khỏi đây nhanh chóng! Chị đã tận mắt chứng kiến cảnh mọi người bị nuốt chửng.
Glynne thuyết phục.
- Elizabeth, anh xong rồi. Nhanh lên em ơi!
Trong gara có tiếng vọng lại. Đó là giọng của Henry.
Mục đích ban đầu của Henry và Elizabeth chính là về nhà rồi lấy xe rời khỏi thành phố. Mà hiện tại tiến độ cũng đã đạt đến hơn phân nửa. Họ chỉ còn thiếu bước cuối cùng là rời khỏi tòa thành mà thôi.
- Hay là chị đi cùng với bọn em đi! Nếu chị không ngại.
Elizabeth dùng hai tay của mình để nắm chặt bàn tay đang run rẩy của Glynne. Mà được trấn tỉnh người đối diện, cũng mỉm cười gật đầu.
Cả ba người sau đó cùng leo lên chiếc xe bán tải và rời đi.
Ra khỏi ngôi nhà thân thương. Elizabeth ngước nhìn lên bầu trời đầy mây đen, nơi mà không có chút ánh sáng nào có thể xuyên qua. Thứ duy nhất giúp vợ chồng cô có thể nhìn thấy đường xá chính là ánh đèn pha của chiếc xe.
- Bóng Tối… đã đến rồi.
Ngồi phía sau ghế Glynne nhìn về phía đông.
Elizabeth bất chợt cũng nhìn về phía đông. Ở nơi đó, chỉ có những màn sương màu đen bao phủ. Màn sương di chuyển chậm rãi, len lỏi qua từng ngóc ngách, và khiến những thứ mà nó đi qua không còn có thể nhìn thấy được nữa.
Nhìn vào Bóng Tối, Elizabeth cảm nhận được nỗi đau, sự sợ hãi, sự phẫn nộ… và trên hết là không có gì cả. Bóng Tối, hoàn toàn trống rỗng.
Bất đắc dĩ, cầm tay lái Henry đành phải quay đầu về phía tây. Mặc dù nơi đó địa hình rất hiểm trở, nhưng mà so với phía đông tràn đầy bóng tối vẫn tốt hơn nhiều
- A…!
Glynne la lên và sau đó.. không thấy gì nữa. Mà cửa xe phía bên cạnh người vừa biến mất cũng bị mở toang ra.
- Henry nhanh!
Sợ hãi dâng trào. Elizabeth trở nên mất bình tĩnh.
Đang lái xe Henry chợt nhận ra có người biến mất, liền nhanh chóng đạp ga và khiến kim đo tốc nhảy lên một bậc.
Mà bóng tối, vẫn tiếp tục lan tỏa một cách chậm chạp. Mặc kệ những sinh vật nhỏ bé đang chạy trốn dưới chân nó.
- --
Khẹt! khẹt!
Henry bực mình rú động cơ. Những mà dường như chiếc xe vẫn lầm lỳ không chịu làm theo ý chủ nhân.
- Chết tiệt, nó không chạy được, có lẽ bị chết máy rồi. Chúng ta phải chạy thôi em à.
Anh nhanh tay kéo Elizabeth đi.
- Anh yêu. Em nghĩ rằng…
Elizzbeth băn khoăn, cô bỗng nhiên đứng lại nghĩ ngợi.
- Đừng hỏi gì nữa! Nhanh lên! Chúng ta sắp tiêu tùng đến nơi rồi mà em vẫn còn nghĩ ngợi lung tung được à?.
Henry ngày càng trở nên rối rắm. Khuôn mặt anh bắt đầu hiện lên những nét khủng hoảng. Bàn tay chắc khỏe của anh càng ngày níu lấy bàn tay nhỏ xinh của Elizabeth càng mạnh hơn.
- Em xin lỗi… Nhưng em đã nhận ra rồi.
Henry nhìn về phía khuôn mặt tràn đầy đau thương của Elizabeth.
- Em nhận ra cái gì cơ?
- Nãy giờ, chúng ta có gặp ai khác ngoài chị Glynne và người đàn ông bịt mắt kia không?
Nước mắt cô bắt đầu lăn trên bờ má.
- Tất nhiên là không rồi? Chúng ta nãy giờ chỉ di chuyển trên những con hẻm, và dưới cống ngầm. Những con đường lớn đều bị Bóng Tối bao phủ hết rồi mà? Có lẽ mọi người đều đã chịu chung một số phận.
- Vậy… tại sao chúng ta lại không bị bóng tối bao phủ?
- Cái đó anh làm sao mà biết được? Thôi, nhanh nào em, chúng ta không còn thời gian đâu!
- Anh biết sao không? – Elizabeth tràn đầy quyết tâm. – Nếu có một thứ nguy hiểm như vậy, thì chúng ta phải nghe được thông báo từ loa phát thanh chứ? Nhưng từ đầu đến cuối lại không có bất kì âm thanh nào xuất hiện cả.
- Có lẽ Bóng Tối đã làm cho tín hiệu bị nhiễu chăng? Hoặc có lẽ do chúng ta vốn là đã bị ngất xỉu sau khi loa phát thanh thông báo thì sao?
- Anh à, anh không nhận ra được sự mâu thuẫn ở đây sao? Bóng Tối đã đến, nhưng chúng ta chỉ gặp có một hai người, đáng lẽ chúng ta phải gặp được rất nhiều người khác cùng chạy trốn cơ chứ? Trừ khi họ được báo trước và đã rời đi từ lâu rồi. Nhưng mà nếu thế thì chị Glynne cũng phải được báo trước chứ? Dù sao chồng chị ấy cũng là cảnh sát trưởng cơ mà.
- Ý em là gì? Mà thôi, bóng tối sắp đến rồi, chúng ta không còn thời gian đâu!
Henry tràn đầy nghi hoặc, nhưng thoáng chốc lại trở nên quả quyết.
- Anh nghĩ nãy giờ chúng ta vì sao vẫn chưa bị Bóng Tối bắt được? Anh nghĩ vì sao anh lại biết chúng ta phải chạy trốn khỏi một thứ gì đó ngay từ lúc bắt đầu? Và vì sao cả hai chúng ta đều bị mất trí nhớ tạm thời?
Nước mắt của Elizabeth bắt đầu rơi.
- Em đã hiểu ra hết. Vì mọi thứ, vốn đã không tồn tại ngay từ đầu. Anh, chỉ là một thứ ảo ảnh mà thôi. Và em, không phải là Elizabeth của anh, mà chỉ là Eli mà thôi.
Cô ngước đầu nhìn lên trời rồi cười sảng.
- Cứ tiếp tục vở kịch của ngươi nếu muốn. Ta sẽ không khuất phục trước thứ giả tạo này đâu.
Sau đó, Elizabeth bắt đầu chạy về phía Bóng Tối, để mặc cho nó nuốt mất cô. Henry nhìn về phía đôi bàn tay của mình, chúng từ từ trở nên mờ nhạt.
Hóa ra mình chỉ là một ảo ảnh thôi sao?
Khuôn mặt anh trở nên phức tạp, nhưng sau đó lại buông lỏng, giống như là anh đã chấp nhận sự thật này vậy. Sau đó, Henry từ từ tan biến, để lại một vùng đất trống rỗng với Bóng Tối bao quanh.
“Bây giờ, mình chỉ còn có thể trông chờ vào Sky thôi.” Eli nhìn bóng tối xung quanh nghĩ.
Mặc dù cô đã nhận ra được sự thật. Nhưng thực tế cô vẫn bị bao vây trong bóng tối, không thể thoát ra ngoài được.
Vì thế, Eli bắt đầu ngồi chờ đợi. Chờ đợi hi vọng xuất hiện, chờ đợi kỳ tích xảy ra.