Trong một cánh rừng sâu thẳm.
- Phù!
Thả lỏng khẩu liên thanh trên tay, Rosen thở phào nhẹ nhõm rồi ngồi nghỉ ngơi.
Đã ba tiếng rồi kể từ khi hắn cùng đồng đội bị tách ra. Hắn đã phải liên tục chạy trốn kể từ lúc đó.
Phải hành động một mình dưới áp lực căng thẳng, có lẽ hắn sắp không chịu nổi được nữa mất.
Ẩn nhẫn như một vị nhẫn giả, Rosen liền yên lặng mà bắt đầu lắng nghe tiếng động xung quanh. Hắn biết, có thứ gì đó đang ở cạnh hắn.
- Xì xào!
Bằng giác quan của bản thân, Rosen liền biết rằng vừa có thứ gì đó di chuyển rất giữa những tầng lá bên trên.
Đó là gió ư? Không phải! Nếu là gió, thì hắn không chỉ dừng lại ở mức nghe được! Cho dù là gió ở tầng cao, thì ở vị trí hiện tại hắn cũng phải cảm nhận được mới đúng.
Vậy, đó có thể là một loài động vật nhỏ, hoặc là kẻ địch.
Nghĩ vậy, Rosen liền nắm chắc khẩu súng trong tay.
Dù là động vật hay kẻ địch, hắn cũng đều phải cảnh giác. Hiện tại chỉ cần một nước đi thiếu cảnh giác, là hắn sẽ không còn cơ hội để làm lại đâu.
- Phập!
Suy nghĩ một lát, cuối cùng Rosen vẫn chọn nhảy lăn xuống đất thật nhanh và chạy đi.
Hắn biết kẻ thù của hắn là ai, hoặc là cái gì. Nếu hiện tại hắn lựa chọn đối đầu kẻ thù đó, hắn sẽ thất bại ngay mà thôi.
Hắn cần phải tìm lại đồng đội và cùng họ hợp lực mới được. Chỉ có như vậy mới có thể chiến thắng.
Thế là theo thói quen, Rosen liền nhìn về máy định vị ở trên tay rồi lách qua những bụi rậm và chạy đến vị trí của người đồng đội gần nhất.
Theo như định vị thông báo, ba người đồng đội của hắn đều đang ở gần nhau, chỉ cần hắn đến nơi đó thì mọi chuyện có lẽ sẽ an toàn hơn chút.
- --
Sau một khoảng thời gian chạy, Rosen cuối cùng cũng dừng lại.
Trước mắt hắn là một khoảng trống quạnh hiu.
- Daisy…?
Nhìn thấy người đồng đội nằm bất động trước mặt, Rosen cũng không vội mà tiếp cận.
Hắn còn không chắc đây có phải là bẫy rập hay không.
“Tại sao Daisy lại nằm trên bãi đất trống kia chứ?” Thế là Rosen bắt đầu suy nghĩ.
Từ bề ngoài quan sát, có vẻ như Daisy cũng không hề gặp bất cứ thương tổn gì cả. Và điều đó chứng tỏ lý do cô ấy nằm xuống là để nghỉ ngơi hoặc bị đánh ngất, hoặc cũng có thể là tự khiến bản thân trở thành mồi nhử cho kẻ địch.
Dù sao, năng lực chiến đấu của Daisy cũng rất kém, làm mồi nhử hoặc giả chết mới là sự lựa chọn tốt nhất của cô ấy.
Nhưng mà nghỉ ngơi thì ai cũng sẽ chọn một bóng râm để mà nghỉ, chứ không ai chọn một nơi trống trải nhiều nắng như vậy cả.
Hai cái còn lại cũng càng không, không có cái mồi nhử nào công khai như thế cả.
Vậy thì chắc chắn là một cái bẫy của kẻ địch.
Khoan! Nếu đây là bẫy, thì chắc chắn cũng không thể là một cái bẫy ngu như vậy.
Kẻ địch đã dùng Daisy làm trung tâm của sự chú ý, sau đó thừa cơ hội nhân lúc hắn mất cảnh giác để tấn công hắn ư?
Đây là một kế hoạch đơn giản như mà hiệu quả!
Vì vậy, Rosen liền hiểu ra một điều. Đó là kẻ địch đang ở xung quanh hắn.
- Xoẹt!
Ngay lập tức một thanh đao liền xoẹt qua tóc của Rosen.
“Nguy hiểm!” Né đi đòn hiểm, Rosen liền quay đầu nhìn kẻ địch mà suy nghĩ.
May mắn là hắn vẫn phản ứng kịp thời, nếu không thì có lẽ kết cục của hắn cũng không khá là bao.
Trước mắt của hắn, bộ dáng của kẻ địch liền lộ ra.
Đó là một kẻ bí ẩn mặc trong mình bộ áo choàng đen với một thanh dao đặc dụng trong tay.
- Bằng!
Ngay khi kẻ địch sắp chuẩn bị tiếp tục xuống tay, một viên đạn từ trên không liền lao đến với vận tốc siêu nhanh.
- Oành!
Và tạo thành một vụ nổ lớn làm mặt đất nổ tung khiến cả Rosen và người mặc áo choàng cùng bị hất tung lên trên không.
- Chết!
Nhìn kẻ địch đang ở thế mất thăng bằng, Rosen liền thấy súng ngắn đang được dắt trên đai lưng ra rồi ngắm bắn.
Vì đây là súng ngắn linh năng, cho nên loại vũ khí này cũng không có độ giật hay rung cao, rất thích hợp cho các cuộc đơn đấu.
- Chíu!
Đợi lúc Rosen bóp cò xong, một viên đạn liền ngay lập tức được bắn ra với tốc độ khá là nhanh.
- Keng!
Nhưng kết quả cũng không theo như ý muốn của Rosen.
Người trùm áo choàng kia cũng không phải hạng xoàng, ngay tại lúc Rosen rút súng ra, hắn liền đã tự ổn định được cơ thể và khởi động lá chắn.
Viên đạn kia lao tới gặp lá chắn liền bị bật ra xa.
- Hừ, lại là lá chắn linh năng!
Nhìn màn chắn trong suốt mà vững chắc của đối phương, Rosen liền đáp xuống đất và lấy ra một con dao.
Lá chắn linh năng, vũ khí của thời đại mới với ưu điểm là có thể chặn hết toàn bộ các loại công kích từ xa.
Loại lá chắn này chính là thứ đã thay đổi cục diện của chiến tranh.
Nhờ khả năng tạo ra một màn chắn trong suốt bao bọc toàn bộ phạm vi một mét xung quanh và có thể phản ứng trước các loại công kích, những thứ vũ khí hỏa lực tối tân có kích cỡ lớn như máy bay, xe tăng không quá sợ các loại công kích tầm xa của đối phương, từ đó chúng có thể dễ dàng tiếp cận căn cứ địch mà không sợ tổn thương.
Hiện tại thì phiên bản cái tiến nhất của thứ này là các bộ giáp kỵ sĩ.
Tất nhiên thì thứ này cũng có khá là nhiều nhược điểm.
Như sẽ tự triệt tiêu trước một loại lá chắn hoặc những thứ nằm ngoài tốc độ từ 6 – 9 m/s thì có thể tiến vào mà không bị ngăn chặn.
Hoặc có thể bị vỡ nếu gặp phải lực công kích quá độ, hoặc là trữ lượng linh năng có giới hạn, nếu tiêu hao quá nhiều thì sẽ tự động hủy.
Nên hiện tại, sử dụng dao rồi tiến vào vòng và cận chiến là cách tốt nhất.
Dù sao, Rosen cũng không biết trữ lượng linh năng còn lại của kẻ địch là bao nhiêu cả. Mà cho dù có biết, hắn cũng hiểu là trước khi hắn hết đạn thì hắn đã bị đối phương kết liễu từ lâu rồi.
Thế là Rosen liền cầm cây dao trên tay rồi lao vào kẻ địch.
- Keng!
Không ngoài dự đoán của Rosen, ngay khi con dao của hắn tiến vào phạm vi, kẻ địch liền dùng dao đỡ lại và đánh bật hắn ra xa.
- Hừ!
Tất nhiên, Rosen cũng không dừng lại ở ngang đó.
Nhận ra lưỡi dao của mình bị đánh bật ra xong, hắn liền nắm chặt lại cây dao và tiếp tục tung ra thêm ba nhát chém.
- Keng!
- Keng!
- Keng!
Tất nhiên, đối phương cũng dễ dàng đỡ hết cả ba nhát chém đó, đồng thời tặng thêm cho hắn một đá.
- Bạch!
- Tôi đầu hàng!
Bị đá ngã xuống Rosen nhận ra mình không còn cơ hội nên đành phải đưa hai tay lên trời mà nói.
- …
Thấy vậy, người mặc áo choàng kia cũng dừng lại và cất đi thanh dao.
- Thôi thì hôm nay chúng ta cũng chỉ dừng ngang đây thôi, để ngày mai luyện tập tiếp cũng được.
Nói xong, người mặc áo choàng cũng từ từ kéo mũ choàng ra và để lộ ra khuôn mặt của mình.
Đó chính là Eli.
Tất cả những chuyện xảy ra nãy giờ chỉ là một cuộc diễn tập thực chiến mà thôi.
Kể từ khi vụ đột nhập của quái vật xảy ra, tình hình thế giới ngày càng căng thẳng.
Nổ ra phát súng đầu tiên, là thành phố F bắt đầu công khai về sự tồn tại của quái vật và kỵ sĩ.
Biết sao được, tình hình đã trở nên hỗn loạn đến như vậy, nếu không có biện pháp trấn an và một cái lý do rõ ràng thì thành phố sẽ lại tiếp tục có nội loạn mất.
Tất nhiên, ngay tại sau khi F công khai thông tin xong, các thành phố lớn và quốc gia khác cũng đồng loạt công khai về tin tức này.
Thế là tình hình càng trở nên nghiêm trọng hơn.
Người dân bắt đầu sống trong bất an, nhưng tất nhiên mọi chuyện cũng chỉ có vậy thôi.
Vì thời gian hậu chiến tranh vẫn còn chưa dài lắm, cho nên ai cũng biết thực lực của các quốc gia là ra sao.
Nếu ngay cả những quốc gia hùng mạnh với lực lượng vũ trang tối tân mà cũng phải tỏ ra kiêng kỵ trước đám quái vật, thì những người dân thường như họ có thể làm gì được chứ?
Trước một mối tai họa lớn hơn bao giờ hết, loài người sẽ vì sự yếu đuối của bản thân mà cũng đoàn kết hơn bao giờ hết.
May mắn là, đã một tháng trôi qua, bọn quái vật dường như không có động tĩnh gì lớn.
Tất nhiên vẫn có báo cáo về những vụ giết người đặc thù, nhưng mà chỉ như vậy thôi thì cũng không thể ngăn chặn được.
Vì Joker có năng lực dịch chuyển, nếu không thì bên kỵ sĩ cũng đã tới từ lâu rồi.
Tóm lại, vì những chuyện như trên, nên các thành viên bên trong tổ chiến đấu đều bắt đầu tập luyện một cách điên cuồng.
Bọn họ cần phải tìm cách ứng phó mọi tình huống tốt nhất có thể.
Nhưng vì lực lượng chính của tổ chiến đấu chỉ có ba vị kỵ sĩ cộng thêm Eli cộng thêm nhóm hỗ trợ của Lando. Nên buổi tập huấn cũng rất là căng thẳng.
Biết sao được, chỉ có kỵ sĩ mới giải quyết được quái vật, thêm nhiều thành viên chiến đấu hơn cũng chỉ là gánh nặng mà thôi.
Ví dụ như hồi trước thì Sky chỉ có Hakase là hỗ trợ chiến đấu tầm xa + phân tích thông tin thôi.
Nhưng mà hỗ trợ chiến đấu vẫn là rất cần thiết.
Dù sao trong lúc đánh nhau, có nhiều bộ não hơn hay nhiều tay chân hơn vẫn cứ là tốt hơn. Mặc dù không có quá nhiều giúp ích, nhưng ít nhất thì những thành viên còn lại trong các đội kỵ sĩ cũng có thể giảm bớt đi một phần nào áp lực từ chiến đấu.
Và điều này đã được chứng thực rất nhiều lần.
- Phù!
Thở dài ra một hơi, Rosen cùng những người đồng đội bắt đầu uống nước.
- Lando vẫn chưa về à?
Daisy nhàm chán hỏi.
- Chưa, đội trưởng vẫn đang tiếp tục luyện tập với Sky. Có lẽ đến tối chúng ta mới gặp. Nhưng mà mọi người nên tập trung hơn về việc khai thác năng lực của các nhân đi. Ví dụ như…
Lutos vừa bấm phím vừa trả lời rồi đánh sang một hướng khác.
Việc của kỵ sĩ là một chuyện, chuyện hiện tại bọn họ cần quan tâm hơn là phải như thế nào để có thể phối hợp tốt hơn.
Trong tổ đội của Lando, nhóm Rosen mỗi người đều có một vai trò riêng.
Rosen là hỗ trợ chiến đấu tầm gần. (Như Eli)
Hướng Dương là tay bắn tỉa.
Lutos là người thu thập và xử lý dữ liệu thông tin trang thiết bị chiến đấu. (Như Hakase)
Còn Daisy là người giám hộ và phụ trách ngoại giao, tình báo, đôi khi cũng sẽ hỗ trợ chiến đấu.
Nếu bọn họ có thể phối hợp cùng nhau tốt hơn nữa, khi đó lợi thế của kỵ sĩ cũng sẽ tốt hơn.
Tất nhiên thì nhóm hỗ trợ của hai vị kỵ sĩ còn lại cũng không cần nhiều người như vậy. Chẳng qua là vi Lando có điểm yếu là tốc độ, cộng thêm việc hắn ta cũng hay là người chiến đấu nhiều nhất tổ chức, cho nên mới cần nhiều người hỗ trợ thôi.
Chứ như Sky và Candy thì chỉ cần từ một đến hai người hỗ trợ là đủ. Dù sao bọn họ thủ đoạn biến hình cũng khá đa dạng và linh hoạt, không cần quá nhiều người hỗ trợ trong chiến đấu.
Tất nhiên là Eli cũng may mắn là được chiêu mộ bởi tình huống đặc thù, nếu không cô cũng sẽ không phải là đặc vụ chiến đấu rồi.
- Thôi mọi người, chúng ta cũng tiếp tục nào!
Nhìn bốn người kia đã nghỉ ngơi xong, Eli lại đứng lên khởi động cơ thể rồi nói.
Tất cả bọn họ cần phải chuẩn bị nhiều hơn nữa cho những trận chiến trong tương lai.