Chỉ trong chốc lát.
Cổ Hạc Lâm và Đồng Tâm mới nhớ ra!
Người đàn ông mặc áo xanh trước mặt không phải là tu sĩ mà bọn họ gặp vào ban đêm ở mộ tiên cách đây không lâu sao?
Tại sao người này lại ở Mạch Ngọc trấn, cố Hạc Lâm lại nhớ tới sức mạnh đáng sợ vừa rồi, sau đó nhìn Lục Trường Sinh ở đây với vẻ mặt lo lắng, cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh, hỏi: “Đạo… đạo hữu, vừa rồi bọn ta đang ở trên không trung, sau đó, sau đó…”
“Đúng vậy, là ta.” Lục Trường Sinh nhẹ giọng nói.
Shhh!
Cố Hạc Lâm và Đồng Tâm đột nhiên hít một hơi khí lạnh, ánh mắt trở nên run rấy.
Khoảnh khắc tiếp theo, cổ Hạc Lâm dẫn theo Đồng Tâm đi tới trước mặt Lục Trường Sinh rồi cúi đầu.
“Tiền…tiền bối, Hạc Lâm cả gan muốn hỏi, tại sao ngài muốn gặp bọn ta?”
Giờ phút này, đầu óc cố Hạc Lâm choáng váng, nghĩ đến vẻ mặt của Lục Trường Sinh, trong đầu tràn ngập suy nghp.
Chưa bao giờ nghe nói đến, hoàn toàn chưa bao giờ nghe nói đến, ít nhất không phải ở Đông Vực, từ khi nào mà một tu sĩ cường đại như vậy xuất hiện ở Linh Trần Tu Tiên Giới.
Chẳng lẽ là một lão quái sống ẩn dật?
“Ngồi đi, uống một chén.”
Lục Trường Sinh khẽ nói, sau đó tự mình ngồi xuống.
“Vâng, đó…đó là vinh dự của Hạc Lâm.”
Đương nhiên, cổ Hạc Lâm không dám từ chối, dù sao tính mạng của ông ta và Đồng Tâm lúc này đều nằm trong tay đối phương.
Đồng Tâm cung kính đứng sang một bên, cúi đầu không nói gì, nhưng trong lòng lại vô cùng cay đắng.
Chỉ là đến phá thế tục mà thôi, vậy mà lại xui xẻo gặp phải một vị tu sĩ cường đại đến ngay cả sư tôn cũng không thế chống cự…
Ngoại trừ tông chủ, Đồng Tâm chưa từng thấy sư tôn đối xử với ai cung kính như vậy, người đàn ông mặc áo xanh trước mặt chính là người thứ hai.
“Tiền bối, Hạc Lâm rót cho ngài.”
Cổ Hạc Lâm bình tĩnh cầm bình rượu lên bắt đầu rót rượu cho Lục Trường Sinh, nhưng đôi tay run rẩy lộ ra vẻ rất bất an.
Lục Trường Sinh nhìn bàn tay run rấy của ông ta, mỉm cười: “Đừng sợ, ta sẽ không làm hại hai ngươi.”
Chỉ là nụ cười rõ ràng dịu dàng này rơi vào trong mắt cổ Hạc Lâm vào lúc này lại khiến trong lòng ông ta càng cảm thấy ớn lạnh!
“Đêm đó vốn dĩ không muốn tiếp xúc với hai ngươi, nhưng hôm nay chúng ta lại gặp nhau, đó là có duyên.” Lục Trường Sinh nhấp một ngụm rượu nói.
Cổ Hạc Lâm cười khô khan: “Tiền bối nói chí phải, chí phải.”
Đồng Tâm ở bên cạnh không nhịn được cười, hắn ta chưa bao giờ thấy sư tôn của mình như thế này, ngay cả khi đối mặt với tông chủ.
Lúc này, cảm giác như trong đó có chút nịnh nọt.
Lục Trường Sinh gật đầu, trầm ngâm nói: “Ta hỏi ngươi một chuyện, hy vọng ngươi có thể nói cho ta biết.”
Cổ Hạc Lâm vội vàng xua tay: “Tiền bối, ngài coi trọng Hạc Lâm quá rồi, ngài hỏi gì thì hỏi, Hạc Lâm sẽ nói hết khỏng giấu giếm!”
Lục Trường Sinh nhịp nhàng gõ đầu ngón tay lên bàn, mặt không biểu cảm nói: “Nói cho ta biết về Linh Trần giới và mộ tiên.”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!