Hắn vẫn chờ Đại Lận ở trong phòng, chờ cho đến nửa đêm, mới nhìn thấy cô đang phụ giúp mẹ con bán quán ven đường cùng nhau trở về, nghe được bà dì nói sẽ giúp cô đóng toàn bộ học phí, cô có thể không cần mỗi ngày phải đi làm, cứ yên tâm mà học hành, trước tiên hãy cùng A Bân nhà bà thử tìm hiểu xem sao.
Mà cô, nhìn người đàn ông chất phác hiền hậu kia, ánh mắt mê man trống rỗng, cái gì cũng thấy không sao cả.
Lòng của cô vẫn còn đặt trên người Tiêu Tử ở nơi đó, đã bị thương tích đầy mình, toàn thân thì chết lặng, lại còn không biết sợ, còn muốn chạy về phía trước mà đuổi theo Tiêu Tử, đuổi đến tận bữa tiệc báo hỷ...
---
Tô Đại Lận
Cơ thể Đại Lận quả thật là không được khỏe, lúc rời giường cô mới phát hiện đùi cùng mông đều ê ẩm, mềm nhũn, không có một chút sức lực mà bước đi.
Cô mặc vào áo quần, đi đến phòng bếp chung nấu đồ ăn cho Tiểu Tuyết Cầu, nhìn thấy dì Lý đang ở một bên sắc thuốc, một bên thì ngồi xổm gϊếŧ gà, miệng còn lẩm nhẩm giai điệu đang phát ra từ cái radio bên cạnh.
"Tô tiểu thư, dậy rồi sao. Thân mình có phải không thoải mái hay không?" Dì Lý gϊếŧ gà xong, ngẩng đầu cười tủm tỉm, dùng ánh mắt của người từng trải mà hâm mộ nhìn Đại Lận: "Dì có nấu cho cháu một ít canh gà, mới mua từ chợ về đó, cháu uống nhiều một chút, là con gái nên uống, uống nhiều canh gà một chút, làn da sẽ càng thêm căng mịn mềm mại, trẻ trung tràn đầy sức sống, còn có thể duy trì tuổi trẻ nữa đó."
Vừa nói chuyện, dì Lý vừa đem gà chặt ra, rửa sạch đổ vào nồi nước, cũng vì Đại Lận mà chuẩn bị một bữa cơm trưa phong phú.
Mấy dì gái bác gái cùng tầng trọ, bao gồm cả Trương Xuân Hỉ, vừa đi chợ mua đồ ăn trở về bước vào phòng bếp, nhìn thấy dì Lý mấy ngày nay đều là nấu canh gà, canh giò heo, cơm trắng nước trong, đồ ăn đều là sơn hào hải vị, liền trêu ghẹo nói: "Lão Lý, gần đây có phải là trúng số hay không, cuộc sống thật quá suиɠ sướиɠ mà. Tôi đi từ xa đã ngửi được mùi rồi, miệng chảy cả nước dãi đây này, tôi thật là sống được đến ngày này, mỗi ngày đều được nhìn thấy toàn là thịt và cá."
Dì Lý không để ý đến bọn họ, chỉ hừ một tiếng: "Đúng vậy, chúng ta làm sao giống như Xuân Hỉ đây được, đã ăn cắp lại còn la làng, ngầm trộm tiền điện và nước cũng không có nộp thêm. Có một số người, đơn giản giống như một con lợn rừng nặng ba trăm cân, chỉ được cái miệng là giỏi nói mà thôi."
Trương Xuân Hỉ bị mắng ngược lại, khuôn mặt cứng đờ, vô cùng xấu hổ, buông đồ ăn, ngậm miệng mà đi.
Dì Lý lại tiếp tục làm việc của mình, nói với Đại Lận: "Về sau đừng có để người như thế, cái thứ được đằng chân lân đằng đầu, nếu không chỉnh cho bà ta một hai câu, cái đuôi cáo lại lòi ra thêm. Cháu nhìn da mặt dày của bà ta mà xem, đã ăn cắp lại còn la làng, mấy cái nhỏ nhặt cũng muốn chiếm tiện nghi cho riêng mình, vậy mà cũng còn mặt mũi ở lại nơi đây nữa."
Đại Lận suy yếu cười một chút, cầm chén cháo đưa cho Tiểu Tuyết Cầu ăn.
Lúc này, bà dì ở lầu một cũng chạy lên đây, thấy Đại Lận đứng ở phòng bếp, trực tiếp đem bát canh đầu cá trích đưa qua cho cô, cười ha ha nói: "Đại Lận, nghe nói hai ngày nay cháu không được khỏe, mới cố ý nấu cho cháu canh cá trích, cháu uống cho kịp nóng. Thằng nhóc A Bân kia ngại bưng lên, sợ không có tiện..."
"Ôi, mẹ của A Bân là đang chăm sóc con dâu đây sao?" Dì Lý buông cái vá nấu canh xuống, lấy tạp dề lau qua tay, xoay người xem bà dì bán bữa sáng: "Từ dưới lầu chạy lên chăm sóc người trên lầu, không phải là A Bân nhà chị để ý đến Tô tiểu thư rồi chứ?"
Dì Lý vốn dĩ chỉ nói lời khách sáo, ai ngờ mẹ của A Bân lại gật đầu, gương mặt già nua nở một nụ cười như hoa: "Cũng có thể lắm chứ! Thằng bé A Bân nhà tôi hiện tại cơm không chịu ăn, nước chẳng chịu uống, lúc bán cơm thì cứ hay thất thần, nói là sợ Đại Lận đói bụng."
"A?" Dì Lý lúc này mới bừng tỉnh, ở trong lòng chửi thầm câu "cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga", rất nhanh mà phản ứng lại, cười nói: "Mẹ A Bân à, A Bân nhà chị đã ba mươi mấy tuổi rồi, nghe nói lần trước vừa đi xem mắt một mối..."
Mẹ của A Bân à, không phải lão Lý tôi ghét bỏ gì bà, mà Tô tiểu thư đã có người chấm rồi, đối phương là một người có quyền có thế, hai người mẹ góa con côi làm sao địch nổi người ta! Hai người cũng nên nhìn thấy bộ dạng xinh đẹp của Tô tiểu thư mà tự biết là A Bân không có xứng với cô ấy chứ, đừng có nằm mơ giữa ban ngày nữa.
"Đúng là có một người, nhưng họ lại chê A Bân nhà tôi quá thật thà." Bà dì bán bữa sáng thở dài một hơi, đi về phía dì Lý, nhỏ giọng thương lượng: "Chị Lý à, chị đừng có đứng giữa mà giật dây nữa, làm bà mối đi, hình như Tô tiểu thư cũng có ý với A Bân nhà tôi đó, chuyện này chắc sẽ thành thôi."
Dì Lý nghe xong khuôn mặt liền biến sắc.
Đại Lận ở một bên thấy hai dì gái thầm thì to nhỏ, bưng bát xoay người đi về phòng.
Trong phòng, điện thoại của cô đang kêu vang, là quản lý khách sạn gọi tới, thông báo cô trở lại khách sạn để tính toán chuyện tiền lương cho rõ ràng.
Cô không nói một câu nào, tắt điện thoại, thay quần áo, đem Tiểu Tuyết Cầu đi đến ngoài cửa.
Dì Lý thấy vậy liền hỏi có phải muốn đi làm không? Thuốc Bắc đã muốn sắc xong, cô nên uống rồi đi.
Đại Lận không uống, nói đi đến khách sạn có việc, cần phải đi qua xem sao, rồi bước xuống lầu.
Bên ngoài, ánh nắng mặt trời vẫn chói lọi như thế, mà mặt của cô thì như cũ, vẫn tái nhợt đến trong suốt, nhưng khi cô ngửa đầu nhìn bầu trời xanh mây trắng lửng lờ trôi kia, đống tro tàn trong lòng cô lại như được xoa dịu, đôi mắt trống rỗng lại hơi hơi sáng lên.
Cô mang trên mình thân phận một kẻ từng ngồi tù, lại sắp gặp tai ương ngập đầu, nhưng vẫn luôn muốn bảo trì sự tôn nghiêm của mình cùng tư thái bình tĩnh này, hiên ngang mà bước đi. Cô không có tiên khí hay yêu khí, gần nhất chỉ có hèn mọn khí, cho dù bị người ta giẫm nát dưới đất, linh hồn của cô vẫn như cũ, muốn được tung bay trên bầu trời xanh này.
Ánh mắt cô mang một mảnh tro tàn, lại hiện ra một tia trong trẻo, vẻ suy yếu lại vương trên khóe môi.
Nhưng mà cô không biết, quản lý gọi điện thoại cho cô lại đây, thật ra là bị Cao gia sai khiến, chuẩn bị một cái cạm bẫy thật lớn chờ cô nhảy vào.
Bữa tiệc báo hỷ của Cao gia bị hủy, Cao lão gia nhất định sẽ không để con gái đi xin lỗi cô, càng không có chuyện công khai trước bàn dân thiên hạ mà rửa sạch oan ức cho cô, khác gì tự vả vào mặt Cao gia. Mà ông ta lại lừa gạt cô đến đây, dùng quyền lực tư nhân để giải quyết chuyện riêng [cô ở khách sạn không có lưu lại địa chỉ].
Thanh danh của Cao gia, không thể dễ dàng bị bôi nhọ, cũng không thể chịu thiệt, trừ khi bọn họ từ bỏ ý định, bằng không bọn họ sẽ không dễ dàng mà buông tha cho cô.
Đại Lận đi một đường đến thẳng khách sạn, hướng phòng tài vụ mà đi nhận tiền lương, rồi còn chuẩn bị để trở về.
Vì thế khi cô vừa đi đến đường dành riêng cho nhân viên khách sạn, cô bị một đám thanh niên bất hảo vây quanh lại.
Cô nhìn bọn họ, cười lạnh nói: Đã chùi giày cho tiểu thư nhà các người rồi, còn muốn như thế nào nữa?
Hôm qua sau khi cô rời đi, cô cũng không biết chuyện gì xảy ra tiếp theo. Chỉ biết là tiệc cưới của Tiêu Tử đã hoàn toàn xong rồi, người này cùng cô giờ đây đã không còn liên quan gì đến nhau nữa.
Mà nhóm người này, giống như muốn đuổi tận gϊếŧ tuyệt vậy.
"Đừng có nói nhiều, theo bọn tôi đi một chuyến!" Vài người lạnh lùng nói, ánh mắt âm thầm, vây quanh lấy cô, lộ ra sát khí.
Tên quản lý khách sạn trước đó đã chuẩn bị kỹ càng, đem những nhân viên nơi này đi chỗ khác làm việc, đang theo sau đuôi Cao lão gia mà lấy lòng khoe mẻ, chờ Tô Đại Lận chui đầu vào lưới.
Sắc mặt Đại Lận khẽ biến, mới biết chính mình đã rơi vào cạm bẫy, không có đường lùi.
Trong lòng cô biết, lúc trước đuổi theo Tiêu Tử là cô cam tâm tình nguyện, khó mà dứt bỏ. Chuyện ồn ào ngày hôm qua, là do cô đánh bậy đánh bạ, tự rước nhục vào thân. Nhưng mà ngày hôm nay, cô gặp phải chuyện phiền toái, nói đúng hơn là chọc phải chuyện phiền toái.
Không bết bọn người cậy quyền cậy thế đó, sẽ dùng cách gì để đối phó với một người đã muốn chết lặng như cô đây?
Quỳ dưới chân mà lau giày, chùi rượu còn không đủ, lại muốn nhục nhã cô nhiều hơn, có quyền có thế thật là hay ho.
Cô không có thấy người nữ quản lý thường làm việc với cô, mà bị nam quản lý trực tiếp mang đi khỏi khách sạn, đến một nơi khác ở gần đó.
Gặp Cao lão gia ngồi trong một căn phòng sang trọng hình chữ nhật, mặc đồ âu đi giày da chỉnh tề, đang hút xì gà, phun một ngụm khói, híp mắt tỏ vẻ nguy hiểm. Tiêu Tử thì không có xuất hiện, có lẽ đang cùng vợ mới cưới đi đi hưởng tuần trăng mật. Chỉ có nam quản lý mồm mép lươn lẹo đang ra sức lấy lòng Cao lão gia.
"Chuyện tình cảm trước đây của cô với Tiêu Tử, Cao gia ta không có hứng thú mà đi truy cứu. Nhưng cô lại gây chuyện với Cao gia ta, Cao gia ta tất nhiên phải giải quyết chuyện này, ta không tin một tay không gϊếŧ được cái thứ không biết trời cao đất dày như cô!" Cao lão gia rít một hơi thuốc, giọng gầm gừ tức giận nói với Đại Lận, trên mặt tỏa ra một loại thâm hiểm ác độc của kẻ từng trải trên chốn thương trường, làm cho người ta nổi gai ốc: "Đừng có mơ tưởng chuyện Vãn Ngọc phải đi xin lỗi cô, khác gì nằm mơ giữa ban ngày chuyện ông cha thị trưởng của cô đội mồ mà chui lên! Bây giờ, đi xin lỗi Vãn Ngọc một lần nữa!"
Đại Lận không khỏi kinh hãi, đứng ở cửa nhìn Cao lão gia thanh danh hiển hách một đời kia.
Cao Vãn Ngọc không thể xin lỗi cô sao? Người có quyền có thế thì có thể bất chấp tất cả mà làm xằng làm bậy sao? Nhớ lại những năm tháng trước kia khi ba cô còn sống, cô cũng đã từng điêu ngoa như vậy, kết quả vật đổi sao dời, lại rơi vào cảnh cửa nát nhà tan.
Nhân quả báo ứng là có thật, không phải là không có, mà một khi nó xuất hiện, thì báo ứng sẽ ập đến trên đầu con cháu cùng người nhà chúng ta.
"Bác Cao, tại sao cháu phải đi xin lỗi cô ấy lần nữa? Cháu sai ở chỗ nào?" Cô mở miệng lạnh nhạt nói, đôi mắt xinh đẹp lóe ra ánh sáng lạnh, nhìn kẻ bề trên bệ vệ mà mặt người dạ thú ở trước mặt. Tuy cô biết chống đối những người này sẽ nhận lấy hậu quả không chịu nổi, nhưng cô đã không còn gì để mất, bản thân cũng đã vùi dập rơi vào hố bùn sâu không thể giãy dụa, cần gì lại phải sợ những cường quyền ác bá này kia.
Khi mà bọn họ đã đem lòng tự tôn của cô mà dẫm nát dưới lòng bàn chân, ép buộc cô không có đường lùi, khiến cô chỉ có thể quỳ mà đi. Lau giày sao? Lúc đó cô lau giày là để cho Tiêu Tử xem, quỳ trên mặt đất để lau, mà Tiêu Tử vẫn như cũ không nói một câu gì.
Không nói gì là tốt, có như vậy cô mới được giải thoát, không phải sao.
"Cô hỏi tôi sai chỗ nào ư?" Cao lão gia xem cô như súc sinh mà nhìn chằm chằm, phát ra một tiếng miệt thị, "Cô sai ở chỗ cô đã từng bị ngồi tù, cái thứ dân đen đê tiện! Không biết tốt xấu mà còn cho rằng bản thân mình thanh cao, không biết xấu hổ còn muốn nhắc lại chuyện cũ của mình! Khôn hồn thì biết giữ mồm giữ miệng, không thì cái mạng của cô cũng cẩn thận đi là vừa! Đưa cô ta ra ngoài!" Ông ta gầm lên một tràng, lộ rõ bộ mặt hung ác, "Một tên công tố viên quèn mà dám nhúng tay vào chuyện nhà của Cao gia, ta sẽ cho hắn sứt đầu mẻ trán, từ nay về sau mà ra vẻ thanh liêm!"
Ông ta ra lệnh cho mấy tên đàn em đưa Đại Lận ra ngoài, mục đích ban đầu là dọa cho cô một trận, sau đó bức ép cô công khai xin lỗi Cao Vãn Ngọc trước mặt mọi người, giải thích mình chính là đụng phải người trước, còn mắng chửi Vãn Ngọc, muốn đổi trắng thay đen... Nhưng mà vừa khéo, ông chủ Đằng Duệ Triết lại đi qua trước cửa một cách rất tình cờ, tư thế hiên ngang, quay đầu dùng dư quang mà liếc nhìn một cái, cười nói:
"Thì ra Cao tổng ở trong này dùng cơm, thật là đúng lúc, Đằng mỗ cũng đang cùng Lâm chánh án tòa án cùng Tổng viện trưởng viện kiểm sát hẹn gặp ở phòng số 3, Cao tổng cũng đi qua uống một ly."
Cao lão gia thấy hắn đột nhiên xuất hiện, giống như tình cờ đi ngang qua, bỗng lắp bắp sợ hãi, ánh mắt lập tức muốn đâm thẳng tên quản lý đang đứng một bên.
Tên khốn này không phải nói đã sắp xếp mọi thứ hết rồi sao, tuyệt đối sẽ không bị ai phát hiện sao! Vì sao ở cái dãy hành lang dành cho khách quý này, Cổ Ngạo không xuất hiện, mà lại là Đằng Duệ Triết đi ngang qua đây cơ chứ?! Thế này, có vẻ còn hơn cả tình cờ nữa!
Tên quản lý thì toát cả mồ hôi hột, nghĩ thầm không ổn.
Nơi này cách Cung điện Hoàng gia một đoạn đường, lại là một khách sạn, lúc hắn gọi điện thoại kêu Tô Đại Lận lại đây, hắn cũng không thông báo cho Tổng giám đốc biết, cũng không thèm để tâm đến lời nói của Cổ Ngạo, hơn nữa Cao lão gia đã bày bố thế trận, làm sao lại để lọt tin tức ra ngoài được?
Nếu không phải là trùng hợp, chỉ có thể nói ông chủ Đằng vẫn đi theo bọn họ!
Nhưng chuyện này lại không có khả năng xảy ra, ông chủ Đằng vừa nãy nói cùng Lâm chánh án tòa án cùng Tổng viện trưởng viện kiểm sát gặp mặt, vừa mới dùng cơm...
Đằng Duệ Triết thấy hai người sắc mặt khó ở, lại không có ý định thả Đại Lận ra, ánh mắt lộ ra tia sắc lạnh, nhẹ nhàng cười: "Đây không phải là Tô tiểu thư sao? Bỏ công việc ở Cung điện Hoàng gia, tới đây đi làm sao?"
Cánh môi sắc bén của hắn nhẹ nhàng nhếch lên, liếc mắt nhìn Đại Lận một cái, sau đó lại sắc bén quay qua nhìn trên người Cao lão gia, trong lòng cười thầm một tiếng: Họ Cao, một nửa vùng Giang Bắc là địa bàn của ông, ông trùm bất động sản nơi này, thế mà lại đích thân đi xử lý, làm loại chuyện bẩn thỉu như vậy! Ra lệnh cho hai tên đàn em áp giải Đại Lận, để cho ngươi con mẹ nó một tay mà tát chết Đại Lận sao!
Nếu không phải vì mặt mũi của Cao gia, cắt đứt mọi tai họa ngầm về sau, chỉ sợ ông sẽ không thèm nhúng tay trực tiếp chuyện gϊếŧ chết một cô gái thân cô thế cô như thế!
Hắn cười lạnh, nhìn Cao lão gia: "Xem ra Cao tổng uống chưa đủ say, đi thôi, cùng nhau vui hết mình. Lâm chánh án cùng Tổng viện trưởng đang chờ, bọn họ thật sự đang rất vui vẻ. Quản lý, anh cũng nên đi cùng." Hắn nghiêng người nhìn tên quản lý chó săn, ánh mắt bắn ra tia nhọn sắc lạnh, tầm mắt lạnh lẽo: "Anh làm quản lý rất có năng lực, về sau còn Đằng mỗ còn cần nhờ anh giúp đỡ nhiều."
Tên quản lý sợ tới mức không dám lên tiếng, khô khan mà cười, sợ lộ ra dấu vết, "Tôi không dám, các ngài cứ vui vẻ cùng nhau, tôi đi trước một bước." Khoát tay, xoay người chuồn mất.
Vì thế Đằng Duệ Triết mời Cao lão gia đi qua phòng số 3, khuôn mặt như đang cười vẫn không có nhìn Đại Lận, mà chăm chú nhìn mặt Cao lão gia, ánh mắt lại như có một tia chớp hiện lên vẻ hung ác nham hiểm, nhất quyết phải mời Cao lão gia đi cho bằng được: "Cao tổng, hẹn ngày không bằng gặp ngày, xin mời."
Cao lão gia không thể nào từ chối, cũng không có cách nào khác lý giải nguyên nhân gặp gỡ tình cờ này, khuôn mặt chuyển sang vui vẻ, cười ha ha mà đi qua phòng số 3.
Đại Lận thấy bọn họ rời đi, cô nhìn vào bóng lưng của Đằng Duệ Triết xa dần, rồi chuyển sang nhìn hai tên đàn em của Cao lão gia đang áp giải hai bên cô.
Đằng Duệ Triết không để ý chuyện này, giống như là không phát hiện ra khác thường, mà trực tiếp mời Cao lão gia cùng nhau ăn cơm uống rượu, không nhúng tay vào chuyện của người khác, hai tên đàn em lại tiếp tục áp giải cô đi ra ngoài, lên xe, bịt kín mắt.
Trước mắt cô là một màu đen, cô biết bọn họ muốn đưa cô đi, sau đó cưỡng bức hoặc trực tiếp gϊếŧ chết cô, bỏ thi thể cô tại một nơi thâm sơn cùng cốc nào đó, chẳng khác gì tro bụi biến mất trên đời này, vậy mà một chút cô cũng không thấy sợ.
Sợ để làm gì? Chọc vào những người có thế lực, kết cục nhận được chỉ có chết.
Bọn họ là chúa tể của cái xã hội này, bọn họ muốn như thế nào sẽ làm như thế đó, không một ai có thể ngăn cản, không một ai có thể phản kháng.
Chính là lúc này đây, cô sẽ không lại giải thích, lại xin lỗi bọn họ. Cô không có sai, cái sai duy nhất của cô, chính là xuất hiện trước mặt Tiêu Tử, nhiều lần nhìn anh liếc mắt nhìn lại cô.
Xe lẳng lặng chạy đi, vừa rồi tình cờ gặp Đằng Duệ Triết giống như một cơn gió thoảng qua, không lưu lại một chút dấu vết, cô cảm thấy thật may mắn, vì vừa rồi cô không có nhìn hắn cầu xin giống như đã nhìn Tiêu Tử cầu mong vào lúc đó.
Cô không làm gì cả, chỉ im lặng, bởi vậy lúc tình cờ gặp Đằng Duệ Triết, cô chỉ thản nhiên nhìn thoáng qua, sau đó đem ánh mắt buông xuống nhìn dưới mặt đất.
Bởi vì mỗi lần rơi vào hoàn cảnh tuyệt vọng, kỳ thật không có một người đàn ông nào có thể cứu chính mình.
Nếu cô càng mong chờ người đàn ông đó có thể đứng ra vì cô mà nói chuyện phải trái, thì kết quả sẽ càng thêm tuyệt vọng. Ánh mắt lạnh lùng của hắn, sẽ đem hèn mọn của cô mà chặt chém không thương tiếc.
Vì vậy một khi mình không cứu được bản thân mình, vậy thì tự hủy diệt đi.
Cô nhắm mắt lại, không có giãy dụa, nhưng xe đột nhiên ngừng chuyển bánh.
---
Cổ Ngạo
"Kiểm tra! Chứng minh thư cùng bằng lái xe! Ai ngồi ở trên xe?" Có người hô lên ngăn cản xe của bọn họ, đứng ở phía sau cửa xe.
Hai tên đàn em thấy chuyện bị bại lộ, liền tung một cước đá về phía cảnh sát, nâng khuỷu tay đánh trả, nhanh chóng nhảy xuống xe.
Cô ngồi ở trên xe, chỉ nghe thấy tiếng kêu loạn xạ ở phía ngoài, còi cảnh sát thì hú inh ỏi.
Lúc cảnh sát giúp cô tháo bịt mắt, cô vẫn nhắm mắt lại, không chịu mở ra.
Cổ Ngạo đang ở bên kia truy bắt được hai tên đàn em, khẩu súng giắt bên hông, ra lệnh cho cấp dưới áp giải người đi, rồi trầm ổn đi hướng về Đại Lận: "Tô tiểu thư, chúng tôi sớm đã đoán được họ Cao sẽ bắt cô, bởi vậy đã mai phục sẵn ở đây. Cô có bị sao không?"
Anh lo lắng nhìn khuôn mặt trẻ trung của cô, cuối cùng cũng hiểu được vì sao cô gái này lại khiến anh nhiều lần liếc mắt nhìn cô như vậy. Thì ra là vì tuổi của cô còn nhỏ, mà những gì cô trải qua lại quá nhiều, quá tải đến như vậy.
Nếu mà có so sánh, thì Cổ Tuấn nhà anh đúng là đang ở trong phúc mà không biết hưởng.
"Họ Cao kia đúng là một con cáo già, lần này hắn đích thân ra tay, vậy làm cho hắn ngã ngựa một thể luôn đi." Anh bình tĩnh nói, ý bảo người bên cạnh lui xuống đi, khuôn mặt điển trai tuấn tú nở một nụ cười mê người, giọng trầm ấm dễ nghe, nói nhỏ:
"Tô tiểu thư, có phải Cổ mỗ có chút không kiêng nể, không biết cao thấp hay không? A, người bên ngoài nhìn vào quả thật là nhìn thấy như thế, bản thân tôi là một công tố viên, vậy mà trước mặt mọi người lại đi bắt một phó cục trưởng, tiếp đó là trước mặt bao nhiêu vị quan to, lại yêu cầu Cao nhị tiểu thư phải nhận lỗi với Tô tiểu thư, đem sự việc nói cho rõ ràng, không kiêng nể mặt mũi của Cao gia. Nhưng cô có biết, những chuyện mà Cổ mỗ làm đều là do Đằng đại thiếu dặn dò. Cổ mỗ chỉ là dựa theo ý của anh ta mà làm việc, nếu mà xảy ra chuyện gì, anh ta sẽ bắt Cổ mỗ chịu trách nhiệm. Giờ này, hắn đang cùng lão Cao cáo già kia giải quyết dứt điểm chuyện này, nếu tôi đoán không lầm thì ngày mai Cao nhị tiểu thư có thể sẽ phải ra mặt giải thích, xin lỗi cô, trả lại sự trong sạch cho cô."
Từ khi Cổ Ngạo bước tới Đại Lận đã mở mắt, chỉ im lặng nhìn anh, đôi mắt đẹp chỉ nhìn nhìn, không có lên tiếng.
"Những người cảnh đội này là do tôi cố ý mượn người ở bên đội đặc công, không phải người do tôi quản lý, dùng để đánh một mẻ cá lớn
bắt lão Cao cáo già, cảnh cáo lão ta đừng có mà huênh hoang kiêu ngạo." Cổ Ngạo giải thích rõ mọi chuyện cho cô hiểu, sau đó nâng tay ra hiệu cảnh đội rút lui, hiên ngang khí vũ vỗ vỗ mấy nếp nhăn trên áo khoác, lên xe.
Bọn họ không có đưa Đại Lận về cục cảnh sát, mà đưa cô trở lại khách sạn, phòng đã được đặt trước, Cổ Ngạo tự mình đưa cô vào phòng, để cô ngồi đó chờ, dặn cô đừng đi đâu cả, sau đó anh liền rời đi.
Đại Lận nhìn phù hiệu của khách sạn, biết nơi đây chính là khách sạn do Đằng Duệ Triết làm chủ, vị trí vô cùng tốt, có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh sông vào ban đêm. Chiếc giường to như vậy, ở bên trên có một bộ áo ngủ bằng tơ tằm màu đỏ, phần vải ở ngực áo lại trong suốt, được may theo kiểu vừa kín vừa hở, quyến rũ cực kì. Bên cạnh là một bộ đồ ngủ của nam, kiểu dáng rất có cảm xúc.
Cô nhìn, không có kinh ngạc hoảng sợ, đi đến trước cửa sổ sát đất, im lặng nhìn ánh đèn đêm lấp lánh trên mặt sông.
Nơi này thuộc địa phận của Giang Đông, nhà của cô ở phía ánh đèn huy hoàng sáng rực kia, thật sự cách nơi này rất gần. Bên cạnh có một chiếc du thuyền đang rẽ sóng, là Lan Nhã Các, khoảng cách của Lan Nhã Các không xa trung tâm của nội thành là mấy, và đó cũng là nơi ở của Tiêu gia.
Còn có bệnh viện ở khu trung tâm mà Tiêu Tử lần đầu tiên dẫn cô đi khám bệnh, nhìn kỹ có thể thấy được mái nhà của bệnh viện, rồi ngân hàng Trung Quốc, bảng hiệu cũng tương tự nhau, biển quảng cáo thì đặt trên mái nhà, giữa biển đèn lấp lánh chỉ cần nhìn qua cũng thấy được.
Cô liếc mắt nhìn một cái, xoay người trở về, đi về hướng cửa phòng, mở cửa.
Đây là địa bàn của Đằng Duệ Triết, cô thật sự cảm ơn hắn, lần này hắn cho cô cơ hội được nhìn thấy nhà của mình từ xa, nhưng không biết sao, những lời Cổ Ngạo vừa rồi nói với cô, cô lại không mảy may có một chút cảm xúc.
Cô bỗng nhiên cảm thấy, ngày hôm qua bị ghì chặt trên mặt đất, không thể giãy dụa, cảm xúc hướng về Tiêu Tử mà cầu cứu, cùng với cảm xúc ba năm trước nằm trong ngục giam chờ Đằng Duệ Triết tới thật là giống nhau. Cô đã trải qua một lần, sau đó lại trải qua thêm một lần nữa, cái cảm giác đau đớn đó qua đi chỉ còn lại là sự chết lặng.
Lúc cô chờ bọn họ, bọn họ đều không tới.
Lúc cô không đợi, bọn họ lại đến đây. Không phải đã muộn rồi sao, tôn nghiêm bị người khác dẫm nát dưới chân còn có thể tốt sao?
Ba năm trước đây đuổi chạy theo một người đàn ông là đáng đời, ba năm sau đuổi theo một người đàn ông khác cũng là tự làm tự chịu, không thể trách được ai. Nhưng mà cho đến giờ phút này, cô mới hiểu được, đuổi theo tình cảm của đàn ông cần phải trả một cái giá đắt, chính là lòng tự tôn sẽ bị đạp vỡ không bao giờ lành lại.
"Đô đô đô đô..." Điện thoại phòng đúng lúc này vang lên, một lần lại một lần, thúc giục cô nghe điện thoại.
Cô không bắt máy, đi tới cửa, điện thoại lại không ngừng vang lên, giống như cố ý.
Cô đi qua nhận điện thoại, trong ống nghe truyền đến giọng nói ngắn gọn của Đằng Duệ Triết: "Cao tổng muốn nói vài câu với em."
Cô nghe, trên mặt đạm bạc, không có biểu hiện gì.
Cao lão gia rất nhanh tiếp điện thoại, nói: "Tô tiểu thư, thực ra chuyện này rất nhỏ nhặt, chúng ta nếu trở mặt nhau thì thật là không tốt. Cao mỗ cùng con gái thực muốn xin lỗi cô, ngày mai tôi sẽ bắt con bé Vãn Ngọc đóng cửa phòng mà tự kiểm điểm bản thân, cũng sẽ làm sáng tỏ chuyện này trước mặt truyền thông, sự thật là con bé Vãn Ngọc được nuông chiều quá sinh hư, con bé mới là người đụng phải Tô tiểu thư. Từ nay về sau, mọi người xem như chuyện này chưa từng phát sinh có được hay không?"
Đại Lận cảm thấy sửng sốt, đột nhiên cảm thấy thật kinh ngạc.
Cao lão gia lại nói: "Cao gia tôi cùng Tô tiểu thư vốn dĩ không thù không oán, mặc dù chuyện tình cảm giữa cô và Tiêu Tử trước đây, dù sao cũng là chuyện cũ rồi. Chỉ cần cô và Tiêu Tử không liên quan gì đến nhau, chúng ta có thể xem như chuyện nhỏ, dĩ hòa vi quý. Chuyện không may ở bữa tiệc báo hỷ, Vãn Ngọc cần được dạy dỗ lại, làm sai phải chịu trách nhiệm, bằng không về sau con bé lại có thói quen điêu ngoa ngang ngạnh. Chúng tôi có thể mở một cuộc họp báo, để Vãn Ngọc công khai giải thích, xin lỗi cô trước mặt mọi người, chúng tôi thật sự là hiểu lầm cô rồi."
"Bác Cao, vừa nãy bác còn mắng cháu là dân đen." Đại Lận nhẹ nhàng cười nói, cười đến chua xót, "Cháu cũng đã từng là một thiên kim tiểu thư của thị trưởng, cũng từng điêu ngoa xảo quyệt không biết phải trái, cũng không khác bác suy nghĩ là mấy, nghĩ những người con gái của dân thường đều là dân đen, có thể tùy ý mà dẫm đạp bọn họ. Mặc dù không có địa vị cao như các người, nhưng giản dị chân thành, sinh động. Đi làm nhân viên phục vụ là vì mưu sinh kiếm sống, dùng chính sức lao động của mình mà kiếm từng đồng tiền, không thể so sánh với cuộc sống an nhàn suиɠ sướиɠ của các người được, vì sao lại bắt cô ấy quỳ gối trước mặt bao nhiêu người? Trước đây, không phải các người cũng đã từng trải qua những năm tháng gian khổ mà có được vị trí như ngày hôm nay sao!"
"Cái này..." Cao lão gia lúc này bỗng nhiên trầm mặc.
Đại Lận ngắt điện thoại, không nói gì tiếp theo, nhìn ngoài cửa sổ.
Trong lòng cô nặng nề như đeo chì, mà hai con mắt trầm tĩnh lại chợt gợn sóng, nỗi lên một trận đau thương, một lại bi thương không thể thốt thành lời.
Rất nhanh sau đó, Đằng Duệ Triết trở lại, trực tiếp mở cửa ra, thân hình khôi ngô kì vĩ, ánh mắt thâm thúy dừng trên khuôn mặt của cô, sải bước lớn đi đến, một tay ôm lấy cô vào lòng.
---