Đằng Duệ Triết
Đại Lận giật run người như bị ai đó đánh mạnh lên đầu, quơ tay nắm được cái gì liền đánh A Bân, bị hành động của A Bân dọa cho đứng tim, "Anh A Bân, thả em ra, đây là phạm pháp!"
Nhưng A Bân lúc này chẳng khác gì đầu trâu mặt ngựa, giữ được cô liền kéo lên giường trong căn phòng nhỏ, miệng liên tục nuốt nước bọt, vô cùng khẩn trương.
Đại Lận bị kéo mạnh đặt lên giường, bốn phía tối đen như mực, hai tay đánh lung tung cũng chỉ chạm được cái gối trên đầu, gấp gáp đến mức khóc thành tiếng: "Anh A Bân, thả ra..." Nhưng A Bân lại đè cô càng ngày càng chặt, không cho cô duỗi chân ra, vươn tay xé rách áo của cô.
Khi bàn tay A Bân chạm được vào da thịt căng nõn của con gái, cái tay liền run run, vừa hồi hộp, lại vừa hưởng thụ.
Đời này hắn ta chưa bao giờ chạm vào phụ nữ, đây chính là lần đầu tiên, hơn nữa mẹ hắn đã lén cho thuốc kíƈɦ ɖụƈ vào đồ uống của Đại Lận, một lát nữa Đại Lận sẽ vô cùng nhiệt tình, cam tâm tình nguyện ở trên giường cùng hắn ân ái.
Nghĩ đến đây, cơ thể hắn ta như có một cỗ nhiệt nóng bỏng, vội vàng đến nỗi cơ thể hắn muốn nổ tung, muốn nhanh chóng biến cô gái dưới thân trở thành vợ của mình.
Đại Lận vẫn đang liều mạng giãy dụa, nhất là sau khi cô cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng không được bình thường trong cơ thể kia, cô bắt đầu hoảng loạn, biết chuyện gì đang xảy ra, "Thì ra các người......mẹ con các người thật là khốn nạn, chuyện này cũng dám làm......" Cô nghẹn ngào, cổ họng khô khan "Tôi không nên......tin tưởng các người, tôi sẽ báo cảnh sát!"
Cô nức nở nghẹn lời, giãy dụa, tóc cùng nước mắt dính bết dính trên mặt, đột nhiên khóc to lên kêu cứu mạng, hai tay đập mạnh rồi cào lên cánh cửa sổ trong căn phòng nhỏ, "Dì Lý cứu cháu, cháu ở dưới nhà A Bân, cứu cháu!" Miếng giấy dán trên cánh cửa sổ nhanh chóng bị kéo tuột xuống dưới.
A Bân thấy cô chống cự kịch liệt như vậy, vội vàng kéo cô xuống dưới, ôm cô trở lại giường, tay chân lúng túng che miệng của cô lại, "Đại Lận, đừng kêu, chúng ta làm xong chuyện này, em chính là vợ của anh, anh sẽ chăm sóc em thật tốt." Bàn tay thô ráp của hắn ta dùng sức mạnh nhưng vẫn run run, tất nhiên là rất hồi hộp.
"Không --!" Đại Lận kêu to hơn, cái đầu ra sức cựa quậy, cắn tay của A Bân.
Hắn ta thấy cô không nghe lời, hạ quyết tâm, đột nhiên nhiên giơ tay lên tát thẳng mặt Đại Lận một cái, "Không được kêu!" Đại Lận bị hắn đánh thiếu chút nữa muốn ngất xỉu, bên má trái trực tiếp bị một cái bạt tai trên trời giáng xuống, in hằn hình dáng bàn tay năm ngón, A Bân lúc này càng to gan hơn, lại tát thêm một cái lên má phải của Đại Lận, dùng hết sức mà đánh, khiến cho Đại Lận muốn kêu nhưng không thể phát ra tiếng.
"Con, nếu cô ta lại ầm ĩ, con cứ đánh cho cô ta ngất luôn đi! Nhanh lên!" Bà mẹ ở ngoài gõ cửa dặn dò, nghe ngóng cẩn thận.
"Con biết rồi!" A Bân ngày thường thật thà giờ đây như một con gấu xổng chuồng, con mắt phát lên tia sáng đầy dâʍ ɭσạи, không hề thương hoa tiếc ngọc, lại nâng tay tát Đại Lận tới tấp.
Đại Lận đáng thương, lúc bị tát đến cái thứ tư, dưới tác dụng của thuốc kíƈɦ ɖụƈ cùng hoảng loạn mà ngất đi, trên khóe miệng vương đầy tơ máu, khuôn mặt đầy nước mắt cũng vì thế mà biến đổi, sưng đỏ cả mặt. A Bân thì xé rách quần áo của cô, hai con mắt đỏ rực, hành động càng ngày càng thô lỗ......
Ngoài cửa, lúc Đại Lận cào lên cánh cửa sổ, có người đang ở trên lầu, đúng là Đại Lận nghe được tiếng bước chân, cho nên mới liều mạng kêu to cầu cứu. Nhưng người này không phải là dì Lý, mà là Trương Xuân Hỉ.
Trương Xuân Hỉ khoác áo khoác, đứng bên ngoài cửa sổ mà nheo nheo con mắt, cực kỳ đắc ý mà cười, xem chuyện xảy ra không liên quan gì đến mình liền hướng lên lầu mà đi.
Là bà ta đi ngang qua, liên quan méo gì đến nhau, bà ta còn mong cho họ Tô kia sớm gặp phải quả báo, càng thảm càng tốt. Hôm nay A Bân thật thà cưỡng dâm họ Tô này, ngày mai cô ta sẽ không còn mặt mũi mà ở lại nơi đây! Đúng là giúp bà ta nhổ bỏ một cái gai trong mắt! Sao bà ta lại đi ngăn cản được.
Bà ta cười đến mức thiếu chút nữa quên mất mình tên là gì, chậm rãi bước lên lầu, mẹ chồng của bà thì nhìn xuống dưới lầu: "Hình như có ai ở dưới lầu kêu cứu mạng phải không? Vừa nãy mẹ nghe thấy tiếng."
"Không có gì, mèo hoang kêu ấy mà, mẹ ngủ mơ hả? Vào ngủ!" Bà trừng mắt mẹ chồng một cái, không cho nhiều chuyện, lôi ngược trở về phòng!
---
Khách sạn, Cổ Dư luôn gọi điện thoại cho Đại Lận, nhắc nhở Đại Lận chuẩn bị để đi ăn khuya, đợi cô về rồi cùng đi.
Nhưng di động vẫn không gọi được, cứ đổ chuông hoài khiến cô hoảng hốt. Vì thế cô liền gọi điện cho Đằng tổng của mình, nói Đại Lận không có cầm máy, có phải do Đằng tổng chọc giận cô ấy không?
Ông chủ Đằng nghe điện thoại, cái gì cũng chưa nói, chỉ trầm thấp một tiếng "Làm việc của mình đi", cúp máy.
Lúc này hắn đang ở ngoài Đại Viện Tử, nhìn cửa sổ phòng của Đại Lận tối thui, nhớ đến câu nói của cô "Đằng Duệ Triết, tôi không yêu anh". Hắn đứng bên ngoài một lúc, vẫn quyết định đi vào, tìm cô.
Chỉ thấy căn phòng ở lầu một bật đèn sáng, một bà già đang cười tủm tỉm dán lỗ tai lên cánh cửa phòng ngủ, nghe lén động tĩnh trong phòng, ánh mắt cười đến híp lại, mừng thầm không thôi.
"Con, nếu cô ta lại ầm ĩ, con cứ đánh cho cô ta ngất luôn đi! Nhanh lên!" Bà già gõ lên cánh cửa, nhắc nhở người ở bên trong làm việc nhanh một chút, quay đầu nhìn xung quanh nghe ngóng tình hình, chợt thấy hắn đang đi về phía này, bỗng nhiên giật cả mình, vội vàng không nói nữa, nhìn hắn phòng bị, kéo lại tấm rèm che cửa sổ.
Hắn vốn dĩ không có nghi ngờ gì, nhưng thấy sắc mặt của bà già này không được tự nhiên, giống như có tật giật mình, liền đi tới trước cửa sổ, lạnh nhạt nói với người đang đứng sau tấm rèm: "Trong phòng xảy ra chuyện gì sao?"
"Đây là chuyện nhà tôi, liên quan gì đến anh! Anh là ai?" Bà dì bán bữa sáng hùng hổ nói, nhanh chóng khóa cửa sổ lại, mắng hắn xen vào chuyện của người khác.
Trong lòng hắn cảm thấy có gì đó không đúng, vội vàng hướng lên cầu thang mà đi, mới bước vài bước lên cầu thang thì nhìn thấy tờ giấy gián trên cánh cửa sổ nhỏ dưới cầu thang như bị ai cào xé, liền bước xuống đi qua, nhìn nhìn vào bên trong, trực giác nói cho hắn biết Đại Lận đã xảy ra chuyện, khiến cho lòng hắn nóng như lửa đốt!
Hắn nhặt lên một cục gạch, đập bể cánh cửa sổ, kêu một tiếng "Choang"! Bên trong liền có giọng nói của một người đàn ông đang giật mình: "Ai?"
"Đi ra cho tôi!" Hắn lạnh lùng nói, đã nhìn được vào trong phòng, thấy áo khoác của Đại Lận bị người đàn ông này xé rớt trên mặt đất! Mặt hắn biến sắc, nhanh chóng chạy ngược lại phía trước cửa phòng, vài cước đã đá bay cánh cửa mà bà dì bán bữa sáng đang chặn giữ, một bạt tai hướng thẳng lên khuôn mặt của bà ta, làm cho bà ta nghiêng người sang một bên!
Bà dì bán bữa sáng ai u một tiếng, lảo đảo vài bước, ngã lăn trên mặt đất.
"Đợi lát nữa tôi sẽ cho bà biết tay!" Đằng Duệ Triết giận tím mặt, không có thời gian đi để ý đến bà già này, giơ chân một đạp đá bay cánh cửa phòng ngủ, như một con hổ đang nổi giận, con ngươi đỏ rực đầy tơ máu, không nói hai lời, một tay chụp lấy A Bân, hung hăng ném lên trên tường.
Sau đó không đợi cho A Bân kịp bò lên, trực tiếp giẫm chân lên bàn tay của hắn ta, còn chân kia tung một cước đá lên mặt của cái con người trông có vẻ thật thà chất phác mà lòng lang dạ sói này, dám to gan lớn mật làm chuyện vô đạo đức! Lúc chân của hắn tung cước, máu tươi cũng phun ra, răng cửa cùng máu loãng từ trong cái miệng đang kêu rên của A Bân bay ra ngoài!
"Mày con mẹ nó dám chạm vào cô ấy?!" Hắn dẫm nát bàn tay của A Bân, con ngươi nổi giận đùng đùng, lại dùng sức dẫm mạnh một cái, cổ tay tráng kiện của A Bân dưới đáy giày da của hắn "Răng rắc" một tiếng gãy, trực tiếp tàn phế!
A Bân thét lên một tiếng kêu chói tai như heo bị chọc tiết, ra sức gọi "Mẹ, cứu con", đột nhiên hướng nắm đấm về phía Đằng Duệ Triết, muốn phản kháng!
Đằng Duệ Triết bị ngọn lửa giận thiêu đốt, một cước lại đá tới trên mặt A Bân, muốn bẻ gãy luôn cái tay còn lại của tên tạp chủng này! Nhưng bà mẹ ở bên ngoài chạy vọt vào, cầm ghế đánh về phía Đằng Duệ triết, để hắn thả con của bà ra!
Đằng Duệ Triết nâng tay đỡ lấy, ánh mắt lạnh lùng liếc bà ta một cái, hơi hơi nâng tay, bỗng nhiên tàn nhẫn tung một đạp, không một chút do dự đá bay bà già không biết điều từ trong phòng bay thẳng lên cánh cửa sổ, sau đó ngã nhào từ trên cửa sổ xuống cái máy may, lại ngã lăn xuống đất bị cái máy may đè lên trên.
"Mẹ!" Khuôn mặt loang lổ đầy máu của A Bân lúc này mới ý thức được hậu quả đi xâm phạm Đại Lận, chính mắt mình nhìn thấy người mẹ già bị máy may đè lên đang kêu rên đau đớn không thôi, hắn ta nghiêng ngả lảo đảo từ dưới đất đứng lên, gào thét muốn sống chết với Đằng Duệ Triết!
"Mày còn có mạng để liều? Mày con mẹ nó vừa rồi dám làm cái gì?!" Đằng Duệ Triết lại tặng cho hắn một cước, con ngươi điên cuồng rực đỏ vì bị lửa giận thiêu đốt, thẳng chân đạp cho A Bân quỳ rạp trên mặt đất không thể đứng dậy được, một phen túm lấy tóc của A Bân, nhấc đầu hắn ta lên, lạnh lẽo nói: "Cuộc sống nhàn rỗi quá phải không? Được, để bổn thiếu gia xem! Bổn thiếu gia cho mẹ góa con côi các người sống nốt đời này trong tù, ngồi tù rục xương!"
A Bân vừa nghe đến ngồi tù, có chết cũng không dám liều mạng, sợ tới mức bật khóc, mặt mũi bầm dập, "Tôi......Tôi sẽ cưới Đại Lận làm vợ, nuôi cô ấy cả đời, đem tất cả tiền bạc tôi kiếm được cho cô ấy giữ......"
"Đại Lận đồng ý gả cho mày?" Hàng mi đen của Đằng Duệ Triết dựng ngược lên, hai con mắt thâm thúy lại tràn ngập một ngọn lửa điên tiết, gân xanh nổi rõ trên mu bàn tay, đột nhiên một đấm nện thẳng xuống khuôn mặt kia, trực tiếp đấm vỡ mặt A Bân, "Không biết trời cao đất dày! Cút con mẹ mày! Bổn thiếu gia cho mày đoạn tử tuyệt tôn, không người nối dõi!"
Con mắt hắn sắc bén như đao như gươm, lóe ra tia sáng muốn gϊếŧ người, như một vị chúa sơn lâm đang nổi giận ngút trời muốn xé xác kẻ thù của mình, từng bước bức ép A Bân đang bò giật lùi ra phía sau, nhưng khóe mắt lại lướt qua người đang nằm trên giường, hắn liền thu lại nắm đấm, đi đến bên giường, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Đại Lận bị đánh đến mức sưng phù đỏ cả mặt, khóe môi còn dính máu, đang ngất xỉu, quần áo trên người đã bị xé rách gần hết, lộ ra nội y màu hồng nhạt cùng với da thịt trắng noãn của cô.
Mặt hắn đen lại, lạnh lùng, vội vàng ôm lấy cô, lúc đi qua bên người A Bân, lại đạp thêm một cước, lạnh giọng cảnh cáo hắn chờ đấy, ôm lấy Đại Lận đi lên lầu.
Đại Lận nằm trên giường, vẫn dùng tay ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn đang sưng đỏ của mình, sợ hãi kêu lên đừng đánh cô, sau đó mở to hai mắt, kinh hoàng nhảy xuống dưới giường. Lập tức té trên mặt đất, cũng không thấy đau đớn, hoảng hốt tìm đường chạy ra bên ngoài, cứ nghĩ mình vẫn đang ở trong nhà của A Bân.
Đằng Duệ Triết lúc đó đang gọi điện thoại, trên bàn tay hắn vẫn còn dính máu, kéo kéo cà vạt trên cổ ra, "Đúng vậy, tôi hiện tại báo cảnh sát không tiện, nếu không Đại Lận cũng phải đi đến cục cảnh sát lấy khẩu cung, sẽ khiến cô ấy khó mà chịu đựng nổi. Anh đến đây đi, trực tiếp đem hai mẹ con đó mang đi, cho bọn họ một bài học."
Thấy Đại Lận đang hoảng loạn thần trí, mơ mơ màng màng cắm đầu cắm cổ chạy, hắn liền chạy theo kéo cô trở về, giữ bả vai của cô dưới cánh tay của mình, tay kia thì vỗ vỗ lên khuôn mặt cô để cho cô tỉnh táo lại. Hai mẹ con nhà bán bữa sáng kia mới nhìn thì thành thật hiền lành, không ngờ ra tay lại ác độc đến như vậy! Coi thường Đại Lận vì cô ấy là cô nhi sao? Bọn họ đánh Đại Lận, chính là thách thức hắn, chuyện xảy ra ngày hôm nay, hắn sẽ khiến cho hai mẹ con không biết điều kia phải trả giá đắt!
Đôi mắt long lanh của Đại Lận như mặt hồ mênh mông đầy mưa bụi, đẫm nước mắt nhìn hắn.
Cô có chút tỉnh táo, biết người đứng trước mặt mình là ai, nhìn nhìn, vẫn vùng vẫy gạt hắn qua một bên muốn chạy ra ngoài.
"Đại Lận, quay lại!" Đằng Duệ Triết ôm lấy cô, không muốn để cho cô chạy ra ngoài trong lúc đầu óc mơ hồ như thế này. Nhưng cô vẫn kiên quyết chạy ra ngoài, cúi đầu cắn tay hắn, răng nanh cắm vào da thịt, dùng tay phải ôm lấy vai trái của chính mình, cúi đầu chạy ra ngoài.
Cô chạy dưới bóng đêm lạnh lẽo liền cảm thấy thoải mái hơn một chút, hít thật to một ngụm khí lạnh trời đêm, đứng trên ban công của tầng hai, nhìn xuống dưới sân.
Nhà của A Bân vẫn đang bật đèn, nhưng cửa sổ thủy tinh thì bị đập bể nát, A Bân cùng bà mẹ đang đi ở cửa, tay phải bị gãy, mặt mũi bầm dập, xương sườn cũng gãy vài cái, chỉ còn có nửa cái mạng, đang nâng lấy tay mình mà kêu cứu.
Nhưng chưa kịp đợi hàng xóm đến cứu bọn họ, xe cảnh sát đã xuất hiện trước cổng Đại Viện Tử, đội trưởng dẫn theo hai người, trực tiếp ái giải hai mẹ con lên xe cảnh sát, nói cho hàng xóm đều kinh ngạc, hai mẹ con A Bân bị tình nghi là thủ phạm sử dụng thuốc kíƈɦ ɖụƈ, hơn nữa còn có đánh người, giam giữ người trái phép, hành động này được xem là bắt cóc cùng cưỡng dâm, cảnh sát sẽ truy cứu để hai mẹ con phải chịu trách nhiệm trước pháp luật, hy vọng hàng xóm phối hợp để điều tra.
Cả nhà dì Lý, cả nhà Trương Xuân Hỉ nghe ồn ào liền mở cửa sổ ra, nhìn dưới lầu, một bên thì ngạc nhiên, một bên thì thất vọng, chửi mắng mẹ con A Bân vô dụng, có một đứa con gái mồ côi mà cũng làm không xong.
"Xuân Hỉ, thì ra lúc nãy đúng là có người đang kêu cứu, từ nhà của A Bân vọng đến đây." Mẹ chồng của bà ta lên tiếng, "Con có nghe cảnh sát nói gì không? A Bân bị tình nghi sử dụng thuốc kíƈɦ ɖụƈ cùng với giam giữ người trái phép. Thì ra hai mẹ con bọn họ nấu ăn bữa khuya là vì muốn mời hai chị em nhà họ Tô qua ăn, tiếng kêu vừa rồi chắc là to lắm."
"Đúng như vậy thì sao! Con nói mẹ, chuyện này liên quan gì đến mẹ đâu? Mẹ nhiều chuyện làm gì? Đi ngủ! Không có nhìn gì hết!"
Trương Xuân Hỉ không thấy được trò hay, tức giận trừng mắt liếc nhìn mẹ chồng của mình một cái, đóng rầm cánh cửa sổ lại, tiếp tục giấc ngủ của bà ta.
Ở dưới lầu, đồ uống bị nhà A Bân bỏ thuốc, cùng những giấu vết trên giường, tất cả đều bị cảnh sát thu làm bằng chứng, bằng chứng vô cùng xác thực, hai mẹ con A Bân vì chính hành động sai trái của mình mà phải trá giá đắt. Hai người bị áp giải lên xe cảnh sát, bệnh viện cũng không được đưa đi để cấp cứu, trực tiếp đến thẳng cục cảnh sát để thẩm vấn.
Đại Lận nhìn cảnh này, trong lòng nặng trịch, không biết trong cuộc đời này, rốt cuộc người nào mới đáng giá để tin tưởng?
Đừng nhìn mặt mà bắt hình dong là gì? Hai mẹ con A Bân chính là như vậy. Mới nhìn thành thành thật thật, nhưng trong lòng lại không chịu cam phận, thấy cô không nơi nương tựa, chuyện gì cũng dám làm, bí quá hóa liều.
Cô từng nghĩ rằng bản thân mình không xứng với A Bân thật thà chất phác, nhưng một giây này, cô lại thấy mình là một đứa con gái mồ côi đã từng ngồi tù, vậy mà lại xứng đôi với những con người mặt người dạ thú này. Bọn họ thế mà lại lừa cô vào nhà, bỏ thuốc cô, ép cô đi vào khuôn khổ......
Cô hít thật sâu một ngụm khí lạnh, ngăn chặn lửa nóng đang bừng lên trong cơ thể, chạy xuống dưới lầu.
Xe cảnh sát dưới lầu đang chuyển bánh, cô nhìn thấy hai mẹ con A Bân bị nhốt trong xe cảnh sát, một tiếng cũng không dám rên, khuôn mặt buồn rầu, cúi đầu, tay bị còng lại.
"Ôi, không thể tưởng tượng nổi hai mẹ con bọn họ lại là người như vậy." Hàng xóm khoác áo chạy ra xem đều quay trở lại nhà mình đi ngủ, tắt đèn.
Cô lúc này mới đi đến trước cổng, bước chân đi trên con đường lớn phía ngoài.
Cô không biết mình đang đi về đâu, chỉ biết từ khi cô tỉnh lại, thân thể đã bị thuốc kíƈɦ ɖụƈ dày vò, cơ thể nóng lên từng đợt, cổ họng khô khốc, cảm giác ham muốn ân ái vô cùng mãnh liệt. Sắc mặt cô đau đớn, so với nổi đau trong lòng còn lớn hơn.
Vì thế cô tiếp tục chạy, để cho từng cơn gió lạnh của trời đêm đập thẳng vào mặt mình, thổi bay từng giọt nước mắt trên khuôn mặt cô, thổi cho lạnh cả người.
Cô thật sự không hiểu, chẳng lẽ số mệnh của cô đã được định đoạt là phải bị người ta cường bạo từ lúc nhỏ đến lớn sao? Cô cứ nghĩ không phải cứ hướng lên trên mà đi là được sao? Vận mệnh có phải đang muốn nói cho cô biết rằng, bất kì kẻ nào cũng không được tin tưởng? Bạn bè cũng không được tin tưởng, camera theo dõi cũng không được tin tưởng, ảnh chụp cũng không được tin tưởng, những lới hứa hẹn của đàn ông càng không được tin tưởng, vậy thì còn có cái gì để cô có thể tin tưởng?
Đằng Duệ Triết nói với cô, dù cho bất cứ chuyện gì xảy ra, em cũng phải tin tưởng anh. Vậy mà ngay sau đó, cô liền thấy được video ghi lại hình ảnh của hắn cùng Trâu Tiểu Hàm anh anh em em, vào cái đêm trong khách sạn ở Bắc Kinh, chưa kết hôn nhưng đã động phòng trước, đúng như những gì mà phu nhân bí thư đã khoe ra trước mặt Tiêu bá mẫu, vợ chồng son đi du lịch ở Bắc Kinh, lúc trở về sẽ là "song hỷ lâm môn", có thể được ôm cháu.
Nếu đêm đó cô không có gọi nhầm vào số điện thoại của hắn, hắn nhận điện thoại của cô, hơi thở hỗn hển thở dốc, bị cô phá hỏng chuyện tốt, nếu không hắn với Trâu Tiểu Hàm sẽ có nhiều ngày bên nhau hơn.
Lúc đó vì cái gì hắn lại đuổi theo cô, trao nhẫn kim cương cho cô? Là vì có Tiêu Tử ở bên cạnh cô, hắn không cam lòng. Ở trong lòng hắn, hắn thích Trâu Tiểu Hàm, cam tâm tình nguyện cùng Trâu Tiểu Hàm kết hôn, hơn nữa luôn cảm thấy Trâu Tiểu Hàm vô cùng tốt đẹp.
Sau chuyến du lịch ở Sanya, hắn lại một lần nữa lựa chọn để cô trở thành tình nhân núp ở sau lưng hắn, để tài xế xe taxi vội vàng đưa cô đi, còn hắn thì trở về khu resort Sanya để đoàn tụ cùng cả gia đình, để gặp Trâu Tiểu Hàm.
Khi hai người thanh niên kia cho cô xem rất nhiều ảnh chụp hắn yêu thương Trâu Tiểu Hàm, cưng chiều Trâu Tiểu Hàm, có những bức ảnh trong đoạn thời gian lúc cô vừa mới ra tù, hắn xem Trâu Tiểu Hàm là cô công chúa nhỏ mà nâng niu trong tay, tay cầm tay đi hẹn hò. Còn có những bức ảnh khi hai người bọn họ tham dự bữa tiệc báo hỷ kia, Trâu Tiểu Hàm khoác tay hắn, hình ảnh hai vợ chồng thân mật gắn bó.
Mặc dù cô biết rằng, có khi hắn làm như vậy là vì muốn bảo vệ cô, không muốn có nhiều kẻ đối địch. Nhưng mà cô cũng biết, nếu lúc đó cô không xuất hiện trước mặt hắn, hắn đã sớm cưới Trâu Tiểu Hàm rồi.
Cảm tình của hắn đối với Trâu Tiểu Hàm, đã nhiều đến mức có thể chấp nhận cô ấy làm vợ, có thể chậm rãi mà yêu, người con gái ấy rất tốt đẹp, trong sáng như một tờ giấy trắng, không nỡ lòng nào làm tổn thương. Còn đối với Tô Đại Lận cô, chỉ là một con mồi càng giãy dụa thì chơi mới càng vui, vừa có cảm giác đối địch lại vừa kíƈɦ ŧɦíƈɦ. Hắn không cần người phụ nữ này, nhưng những người đàn ông khác cũng không được phép có!
Cô không biết vì sao mình lại có suy nghĩ như vậy, chính là sau khi nhìn thấy camera theo dõi cùng những bức ảnh, nhất là bức anh lưu lại cảnh hai nhà Trâu Đằng tề tựu tại khu resort Sanya, sáu người ngồi quanh trên bàn, uống nước trà ăn trái cây, cảm giác này trong lòng cô lại càng mãnh liệt.
Lúc cô cùng hắn ngắm hoàng hôn trên biển, đã sớm biết giữa bọn họ sẽ không có một kết cục tốt đẹp, sớm đã có suy nghĩ xem nông trại bên bờ biển kia là kỷ niệm chung vui của hai người, về trước Cẩm thành, nhưng cô không ngờ rằng, cảnh mà cô rời đi lại chật vật đến như thế. Cô còn chưa kịp về khách sạn để lấy đồ đạc, ngay ở trên đường đã bị người ta xem là tình nhân không được để người khác nhận ra, đuổi về nông trại bên bờ biển.
Thời khắc đó, cô hâm mộ Bạch Kiều Kiều đến nhường nào, ngưỡng mộ cô ấy có thể quang minh chính đại mà dựa vào lòng hắn, dù có bị người ta trả thù cũng không sợ.
Nhưng sau khi bay trở về Cẩm thành, lúc bước xuống sân bay, cô lại nhớ Tô gia ba năm trước cùng bản thân mình của ba năm sau, cảnh đẹp như mơ ở Sanya lập tức bị phá nát, tan biến như bọt biển.
Cô vì cái gì lại đi hâm mộ người con gái đường đường chính chính đứng bên cạnh hắn kia? Cô gái đó không phải giống với cô của ba năm trước sao? Các cô vĩnh viễn không thể chống lại thế lực gia tộc khổng lồ của bọn họ, mãi mãi không chiếm được một phần trái tim của người đàn ông đó......
Đằng Duệ Triết đi theo sau lưng cô, nhìn
cô đang đi lại bất ngờ bỏ chạy, hắn không có đuổi theo cô, mà là nhìn cô chạy, khuôn mặt tuấn tú trầm tĩnh.
Đầu óc của Đại Lận ngày càng trở nên mơ hồ, cơ thể bị thuốc kíƈɦ ɖụƈ cào xé, thật sự không thể chịu đựng được, vươn tay đón xe. Để cho cô đi đến một nơi xa lạ, ngâm nước lạnh......
Cô ngồi vào trong xe, đầu run run lấy điện thoại di động trong túi ra, lướt lướt, chỉ có dãy số của Cổ Tuấn là có thể gọi: "Cổ Tuấn, cậu đang ở đâu?"
Cô Tuấn nhanh chóng nhận điện thoại, thật sự vui mừng: "Tớ ở nhà chứ đâu, còn chưa ngủ, không phải là cậu muốn đến nhà tớ đó chứ, Darling? Anh trai của tớ đang ở nhà, anh ấy đang chỉ đạo cấp dưới xử lý vụ án gì mà bỏ thuốc ấy, đẹp trai oai hùng vô cùng. Bây giờ cậu đang ở đâu, tớ đi đón cậu."
"Ừ, cậu đi dọc con đường từ chỗ ở của tôi, đến chỗ mà tôi và chị cậu gặp nhau." Đại Lận mềm nhẹ nói, cơ thể đã muốn nhũn cả lên, khép hờ mắt nhìn Đằng Duệ Triết còn chạy theo phía sau.
---