Đằng Duệ Triết
Thấy tình hình như vậy, ba tên đàn ông ở trong xe sợ đến mức chấn động cả người, túm lấy Đại Lận mảnh mai chạy ra khỏi xe!
Chỉ thấy bên ngoài cửa sổ của xe taxi, bánh xe trước đã muốn bay ra, giống như một con ngựa bị chặt đứt chân, không thể tiếp tục chạy!
Đại Lận thấy bọn hắn bị bao vây, liền nhắm thẳng cánh tay đang túm lấy cô mà cắn, răng nanh cắm vào trong da thịt, tên đàn ông dâʍ ɭσạи này đau đến mức nhảy chân lên, "Con đàn bà thối tha dám cắn tao! Thích chết!"
Hắn ta kêu rên một tiếng, cầm súng muốn đánh xuống đầu cô, nhưng tay vừa mới giơ lên cao, một viên đạn đột nhiên bay tới, vô cùng chính xác chui vào cổ tay của hắn ta, xương tay liền gãy!
Ngay sau đó hai chân hắn ta cũng quỳ xuống, đứt tay đứt chân nằm trên mặt đất, hai mắt mở to trừng trừng hoảng sợ, không hề giãy dụa chờ Đằng Duệ Triết đến giải quyết gϊếŧ mình!
Đại Lận ở một bên bị dọa cho ngây người, bởi vì viện đạn xẹt qua má của cô, cách rất gần chưa được một centimet, viu một tiếng, chui vào trong thịt tên đàn ông kia!
Cô vội vàng quay đầu, nhìn thấy hai tên còn lại cũng đang nằm trên mặt đất trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc, miệng lớn tiếng kêu "Tha mạng", cơ thể mềm nhũn nằm úp sấp trên mặt đất không ngừng vặn vẹo, máu tươi nhuộm đỏ cả một mảnh!
Đằng Duệ Triết thì cầm súng, bước đi oai vệ thẳng người một đường hướng về phía Đại Lận, con ngươi ác liệt lạnh như băng, gắt gao nhìn chằm chằm cô, không vui không giận, một đường thẳng tắp đi tới, "Đừng có đứng ở đó, lại đây với anh!"
Vươn thẳng cánh tay về phía cô, muốn kéo cô lại, nhưng anh em ở phía sau đang xử lý ba tên đàn ông kia đột nhiên kêu lên sợ hãi, chạy lại đây che chắn bảo vệ hắn: "Duệ ca cẩn thận, bọn chúng có mai phục!"
Vừa mới nói xong, đột nhiên một hai người anh em nằm rớt xuống mặt đất, bị súng bắn vào lưng, chỉ biết rằng kẻ thù đang núp trong bóng tối sử dụng súng bắn tỉa, sau khi gϊếŧ hai người anh em xong, ánh đèn laze đỏ liền ngắm bắn ba tên đàn ông nằm trên mặt đất cùng Đại Lận, chuẩn bị gϊếŧ người diệt khẩu!
Đằng Duệ Triết chấn động, sắc mặt hoàn toàn thay đổi, cánh tay nhanh chóng kéo Đại Lận về phía mình, che chở cô ở trong lòng ngực, quay cuồng chạy trên mặt đất!
"Giữ người sống!" Hắn nghiến răng nghiến lợi tức giận nói, che chở cho Đại Lận ở trong ngực mình chạy trốn ra phía sau xe, chính mắt nhìn thấy ba tên kia cùng những người anh em của mình ngã vào vũng máu, đôi mắt lộ ra ánh sáng hung ác!
Bây giờ ai dám tin tưởng đối phương chỉ có một ít thế lực, bọn chúng bố trí mai phục so với quân đội còn muốn kín đáo cùng đầy đủ hơn, thực lực không thể coi thường!
Vậy ba tên súc sinh kia chỉ là loại tôm tép, một khi thất bại, liền gϊếŧ người diệt khẩu!
Đại Lận một đường trày da tróc vảy, bị hắn ôm lăn ra đất, đầu óc đang còn choáng váng, thật vất vả mới được ôm đến trốn ở chỗ an toàn, đạn không thể bắn đến nơi này, đang muốn bò dậy, bỗng nhiên phát hiện lòng bàn tay có gì đó dính dính, càng cử động ngón tay càng thấy dính nhiều, vội vàng nâng bàn tay lên để nhìn, sợ đến mức thiếu chút nữa ngã lăn ra đất.
Thì ra trong lòng bàn tay của cô đều là máu đỏ tươi, đúng thật là máu tươi ấm ấm, liếc mắt một cái nhìn lại khiến cho người ta cảm thấy kinh hãi, nhưng cô lại không có cảm giác đau đớn vì trúng đạn, giống như máu dính trên tay là của người khác, thật là lạ. Cho đến khi hắn buông cô ra, rống giận hướng về phía mưa bom bão đạn mà đi, ý định phải tìm được manh mối từ miệng của ba tên đàn ông kia, cô mới phát hiện trên áo hắn có một mảnh lớn màu đỏ, tấm lưng dày rộng của hắn đã trúng đạn!
Cô bỗng nhiên giật minh kinh hãi, vội vàng từ dưới đất bò lên, nhìn thấy hắn đang buông thả ba cái thi thể kia ra, liếc mắt về phía chỗ tối một cái, cầm súng, vội vàng chạy về phương hướng đạn bắn ra lúc nãy!
Anh em của hắn sớm đã công kính đánh trả lại, vài tên sát thủ từ cửa sổ trên lầu rớt xuống, đang kiểm tra có còn thở hay không.
Phút chốc, trong đêm khuya tĩnh lặng, nơi này biến thành một bãi chiến trường, người chết, súng ống, khiến cho Đại Lận chân chính mở rộng tầm mắt biết được cảnh máu chảy đầu rơi gọi là gì!
Gót chân cô đứng không vững, lo lắng vết thương trên người hắn, muốn chạy qua xem thế nào, nhưng hắn đã quay lại, bởi vì mất máu quá nhiều, khuôn mặt tuấn tú hiện ra một mảnh tái nhợt.
Hắn trực tiếp ngồi lên xe, xé vạt áo sơ mi băng bó lại miệng vết thương, tạm thời cầm máu.
"Thu đội đi, bọn chúng đã chạy thoat." Hắn trầm giọng dặn dò anh em ở bên ngoài xe, hai hàng lông mày nhíu chặt, sắc mặt trầm trọng, "Nếu đối phương đã dám dùng súng bắn tỉa, hơn nữa không sợ hãi chuyện gϊếŧ người, chắc chắn thế lực của bọn chúng có thể một tay che trời. Trước mắt trong lòng tôi đã có thể biết đó là ai, không cần lại truy đuổi! Bây giờ chúng ta trở về!"
Thấy Đại Lận còn đứng ở bên ngoài, mi tâm hắn nhẹ dãn ra, ôn hòa nói: "Không được sao?"
Đại Lận vốn đang rất lo lắng vết thương trên người của hắn, tính hạ quyết tâm ngồi lên xe, cùng hắn bỏ qua những chuyện trước đây, hòa giải như lúc ban đầu, nhưng hiện tại lại thấy hắn bày ra cái bản mặt như cỗ quan tài, lạnh như băng, trong lòng lại nảy lên cục tức ấm ức, lắc lắc đầu, quyết định sẽ không lên xe ngồi.
Cô xoay người lại đi về phía sau, quyết tâm không nhìn sắc mặt của người đàn ông xấu xa này, chúng ta mỗi người một nơi, đỡ phải bị khinh bỉ từ ngày này qua ngày khác!
Vừa rồi xả thân cứu em cản lại viên đạn đó như thế nào, miệng cũng không buông tha nói lời ác độc lạnh lùng với em, anh chỉ nói một câu "Đi lên đi, ở bên ngoài nguy hiểm" thì sẽ ảnh hưởng đến tính mạng của anh hả? Em không cần anh dùng lời ngon tiếng ngọt, chỉ cần anh nói chuyện như bình thường, thành thật với em, giọng điệu hơi mềm mại một chút mà thôi!
Kết quả, anh lại cho em ôm một bụng giận!
Cô tức giận đến mức hàm răng cắn chặt lại, bước nhanh đi nhanh, đi đến đường lớn đón xe taxi, kết quả nơi này hẻo lánh, một chiếc xe taxi cũng không có, chỉ có nồng đậm sương mù cùng khí lạnh, khiến cô rét run!
Hơn nữa lần này hắn vẫn như trước không có chạy đuổi theo cô, mà là điều động anh em đến chặn cô lại, một trái một phải, giống như áp giải tội phạm, mời cô quay lại lên xe ngồi.
Cô thấy không có xe nào đi qua đây, lại không thể đứng đây chết cóng được, buộc lòng phải đi trở về, nhưng mà cô yêu cầu ngồi xe khác, không ngồi cùng xe với Đằng Duệ Triết, bởi vì cô trở về Đại Viện Tử, còn hắn thì về biệt thự mới mua, không cùng chung đường với hắn!
Nhưng hai người anh em kia cái gì cũng không nói, chỉ nghe lệnh mà làm việc, kiên quyết đưa cô trở về xe của Đằng Duệ Triết.
Cô vừa ngồi xuống, cửa xe liền bị khóa lại, Đằng Duệ Triết quay đầu nở nụ cười một chút: "Bỏ đi đã quay lại?"
Những lời này không phải nghi ngờ cũng không phải một câu hỏi bình thường, mà là một câu chê cười, Đại Lận tức giận cắn nhanh miệng, không thèm để ý đến hắn. Cái gì mà bỏ đi đã quay lại, rõ ràng là anh mời em quay lại! Em vì không muốn chết cóng ở đây, làm bạn với những người chết ở nơi này, mới cố gắng quá giang xe của anh mà thôi!
Nếu anh muốn tiếp tục cái tính khí cuồng ngạo của mình, cũng đừng khóa cửa xe lại chứ, nói không chừng nửa đường em sẽ lựa chọn nhảy xuống xe!
"Lái xe đi, quay lại Đại Viện Tử." Hắn không hề chê cười cô, dặn dò tài xế phía trước lái xe, nằm dựa trên ghế, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt.
Vì thế ngay sau đó, xe nhanh chóng cách xa nơi đầy máu tanh này, để ba thi thể kia nằm trên mặt đất lạnh băng, chờ cảnh sát đến nhặt xác.
Đại Lận quay đầu nhìn thoáng qua, mày nhăn lại, đột nhiên lên tiếng nói: "Người đàn ông vừa rồi đè lên người em, khuôn mặt và bộ dạng trong có vẻ giống với người đã cho em xem ảnh chụp ở Sanya, không biết có phải cùng một người hay không?"
Đằng Duệ Triết nghe vậy quay đầu, nghiêm túc nhìn chằm chằm cô: "Là bọn chúng ở Sanya cho em xem ảnh chụp và camera theo dõi? Về anh với Trâu Tiểu Hàm?"
Cô gái này, em mở miệng nói thật đúng là khiến người ta muốn đánh lên cái mông của em một cái, lần trước hỏi em làm cách nào thấy được anh cùng Trâu Tiểu Hàm trong phòng khách sạn, em có chết cũng không nói! Bây giờ mới chịu nói thật với anh! Nếu không cả đời này anh cũng không biết em đã xảy ra chuyện gì khi ở Sanya, vì lý do gì lại đột nhiên rời bỏ anh mà đi!
"Lần trước bọn họ đội mũ đeo kính đen, em nhìn không rõ mặt. Hơn nữa lúc nhìn camera theo dõi, đầu óc của em hoàn toàn trống rỗng, chỉ thấy được Trâu Tiểu Hàm nhào lên nửa người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của anh, căn bản không thấy rõ khuôn mặt của bọn họ. Nhưng mà em nhớ rõ người đàn ông đó má hóp, có miệng thối." Đại Lận thành thật nói mọi chuyện, nhớ đến nước dãi ghê tởm của tên đàn ông kia liền cảm thấy buồn nôn, hơn nữa lại vô cùng khó chịu với đoạn clip do camera theo dõi ghi lại: "Ngoại trừ đoạn camera theo dõi đó, còn có hình ảnh của anh và Trâu Tiểu Hàm hẹn hò trước kia, cùng ảnh chụp cả nhà năm người ngồi trong khách sạn......"
"Lúc ở khách sạn tại Bắc Kinh, anh chỉ là đang tập thể hình! Giống như anh đã từng giải thích qua!" Đằng Duệ Triết cắt lời cô, dùng một loại ánh mắt sâu thẳm đầy phức tạp nhìn cô gái này: "Cùng Trâu Tiểu Hàm khoác tay, không phải trước kia em cũng tận mắt chứng kiến rồi sao? Thời điểm đó người em khoác tay là Tiêu Tử, cùng anh không có một chút vấn đề gì, chúng ta ai ai cùng đều hiểu được mối quan hệ của nhau trong lúc đó! Vì sao lúc này vẫn khơi lại chuyện cũ của anh!"
"Em chỉ đang thuật lại những điều mình đã thấy!" Đại Lận quát lên, mùi thuốc súng giữa hai người lại hết sức căng thẳng! Tức chết người đi được, em nói lời thật lòng cũng bị ăn mắng, cái đồ xấu xa nhà anh là có ý tứ gì đây!
"Nhưng em lại chạy trốn!" Ánh mắt của Đằng Duệ Triết hơi hơi biến lạnh, "Cũng che dấu chuyện đứa con bị sảy do thuốc độc! Đại Lận, không cần nói gì cho hay, chỉ đơn giản một câu, chính là em không tin tưởng anh! Hơn nữa, em nhìn thấy ảnh chụp liền nhận định rằng anh đi khách sạn để gặp Trâu Tiểu Hàm, mà không biết anh ở nơi nào gặp mặt mọi người đưa ra chuyện giải trừ hôn ước, cùng với ba anh thề không đội trời chung! Nếu tiếp theo lại có người nào đó lấy ảnh chụp cho em xem, em sẽ lại im lặng mà bỏ đi sao?"
Ngực Đại Lận thắt lại, nhìn khuôn mặt khí thế bức người của hắn, bỗng nhiên sửa lại thành mỉm cười nói: "Em có đi hay không, phải xem tâm trạng em thế nào, cùng với biểu hiện của anh! Em cũng giống như anh, thích có người đàn ông đàng hoàng lịch thiệp săn sóc cho mình, mà anh, trước mắt em vẫn còn có chỗ không hài lòng!"
Hắn không nghĩ đến cô sẽ nói ra những lời này, khuôn mặt tuấn tú đột nhiên âm trầm, mệnh lệnh cho tài xế đem xe chạy đến rừng cây nhỏ ở bên cạnh, sau đó tự rời đi đi, đừng quấy rầy hắn!
"Làm sao lại không hài lòng?" Hắn hung hăng nhìn chằm chằm người con gái bên cạnh, đồng tử đen thui có một chút thâm trầm, vươn tay chặn lại cô đang có ý đồ chạy trốn, hơi thở ồ ồ mang đầy tức giận, "Đằng Vi Trì như vậy em liền thích? Hay là thích Cổ Ngạo kia hơn? Lá gan của em đúng là không nhỏ!"
"Anh đã không hài lòng em, vì cái gì em lại không thể bỏ được anh?" Bàn tay nhỏ bé dính máu của Đại Lận đụng lên quần áo hắn in hình dấu bàn tay màu đỏ, lạnh lùng hỏi lại hắn: "Em vừa không hài lòng về cái tính khí cao ngạo của anh, lại còn phản cảm cái tính xấu xa của anh nữa! Anh cho rằng bản thân mình không thiếu phụ nữ vây quanh, cho rằng nếu em không ngoan ngoãn nghe theo thì không cần sao? Buông ra!"
Hắn lại kéo nhanh cô về phía mình, dùng một tay bắt cô nhìn thẳng mặt mình, đồng tử màu đen bén nhọn: "Đừng có mơ tưởng chuyện anh sẽ buông em ra! Nếu đã làm người phụ nữ của anh, thì đừng có thay đổi thất thường, nghĩ đến chuyện tìm thằng đàn ông khác, em không có cơ hội này!"
"Ai nói em không có cơ hội này!" Đại Lận vì hắn ngang tàng bá đạo mà bị chọc cho nổi giận thực sự, dùng hai tay giữ lấy bàn tay của hắn, như một con nai tơ đang giãy dụa nơi rừng sâu nước độc, đem hờn dỗi tích tụ trong bụng toàn bộ bộc phát ra bên ngoài:
"Em chán ghét cái tính tình tự cao tự đại xấu xa của anh, anh không cần em, tự nhiên sẽ có người đàn ông khác muốn em! Em ở cùng một chỗ với anh, trừ bỏ chuyện bực mình thống khổ ra, cũng không tìm thấy được sự thoải mái vui vẻ! Anh cảm thấy lúc em chạy trốn, trong lòng em dễ chịu lắm sao?"
Cô dùng nắm tay của mình hướng đánh trong ngực hắn, "Ở cùng với con người sắt đá luôn tìm cách trả đũa như anh, ai sẽ hạnh phúc! Vừa rồi em chỉ là nói ra sự thật, nói ra những điều mình đã thấy qua, vậy mà anh đáp trả lại em bằng một trận quở trách, còn chỉ trích em khơi lại chuyện cũ của anh! Ai chịu nổi, anh nói ai chịu nổi?!"
Cô ra sức đánh hắn, tức giận đến mức bật khóc, "Anh đi gặp Trâu Tiểu Hàm, không phải chỉ đi gặp vài phút sẽ trở lại, kết quả lại đi đến nửa tiếng đồng hồ! Em chờ anh chủ động giải thích với em, vậy mà anh còn đúng lý hợp tình để chỉ trích em không nghe lời! Anh không thể đưa em đi gặp cô ấy cùng nhau được sao? Cô ấy là cái gì mà em không thể gặp? Cô ấy yêu cầu gặp một mình anh, anh liền bỏ em qua một bên! Đúng vậy, là chính em nghe y tá nói Trâu Tiểu Hàm cũng ở chung một bệnh viện, bởi vậy mới cố ý đi qua nhìn một cái, kết quả lại thấy anh ở trong phòng bệnh không chịu đi ra, căn bản đã quên đi sự tồn tại của em! Đằng Duệ Triết, hiện tại em nói muốn anh hoàn toàn thuộc về em, không cho phép anh lại đi gặp cô ấy, anh sẽ đồng ý với em như đã từng đồng ý với cô ấy sao?"
Cô nhéo vặt áo của hắn, nói ra những điều trong lòng nhưng không khỏi thất vọng! Bây giờ có phải cô trông giống một người con gái thích cố tình gây sự hay không? Nhưng nếu không làm rõ chuyện này, hắn làm sao biết được những suy nghĩ trong lòng của cô, cùng với việc Trâu Tiểu Hàm giả vờ nhu nhược mềm yếu?
Hiện tại ngoài việc khóc ra, cô không tìm được những lời nói nào khác nữa để phát tiết ra ngoài!
Hắn thì lẳng lặng nhìn chăm chú vào cô, nói ra đúng những lời mà trong lòng cô đang suy nghĩ: "Em, có chút cố ý gây sự! Anh đã cùng cô ấy đã giải trừ hôn ước, mối quan hệ bây giờ là bạn bè bình thường, em lại yêu cầu không cho phép anh gặp người con gái khác, dựa vào cái gì lại như vậy?"
Đại Lận cúi đầu nhìn trước ngực hắn một lần nữa, máu tươi đang tiết ra, trong lòng vừa đau vừa xót, đột nhiên thật đau lòng hắn, lại không nhìn thấy được tia hy vọng xa vời kia, khuôn mặt nghiêm túc nói: "Chúng ta không cần nhắc lại chuyện trước đây, chỉ nói chuyện hiện tại được không? Duệ triết, bây giờ trước mắt anh chỉ có hai con đường lựa chọn, một là ở cùng một chỗ với em, không cần lại giấu sau lưng em mà đi gặp Trâu Tiểu Hàm. Cho dù có cảm thấy thẹn với cô ấy đi nữa, cũng xin anh dẫn em đi cùng. Hai là, chúng ta chia tay!"
Cơ thể hắn lúc này mới có một chấn động nhỏ, rõ ràng bị từ "Chia tay" kia làm kinh động, lập tức lạnh giọng cười cười: "Vì sao lại chia tay?"
Đại Lận chậm rãi ngẩng đầu, cười yếu ớt, bi thương mà nói: "Bởi vì em biết con người của Trâu Tiểu Hàm, mà đối với Duệ Triết anh, em lại không hiểu được. Chia tay là vì tránh việc sau này lại càng thêm đau khổ, anh đồng ý sao?"
Hắn bình tĩnh nhìn cô, trong đôi mắt nhọn có ánh sáng lạnh di chuyển, cười nhạo nói: "Em lấy chuyện chia tay để uy hiếp anh?" Hắn dùng tay xiết nhanh cái cằm của Đại Lận, lại không biết rằng khi Đại Lận nghe những lời hắn nói này, đã không nghĩ đến chuyện lại đi náo loạn nữa rồi, cũng không nghĩ lại tiếp tục mơ giấc mộng đẹp của mình, sẽ cùng hắn tìm cách hạn chế việc lặp lại cảnh cãi nhau bực bội như thế này, mà là thấy được tính cách của hai người không hợp nhau, cùng với tính cách ngang ngược độc tài của hắn.
Đại Lận cảm thấy hôm nay nói ra lời "Chia tay" này thật sự nghiêm trọng, nhưng mà sau khi nói xong, trong lòng nặng trịch vậy mà lại cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Đoạn tình cảm này trải qua quá nhiều khúc mắc, điều nghênh đón cuối cùng cũng không phải là một cuộc sống tốt đẹp, mà là người đàn ông này không biết quý trọng cô, cho nên trừ bỏ nỗi đau ra, còn có sự xấu hổ vô cùng.
Cô cứ nghĩ, nói cũng đã nói đến mức này rồi, vậy mà hắn lại còn cho rằng cô đang lấy cớ chia tay mà uy hiếp hắn, hắn thật sự yêu cô sao? Có lẽ trước kia là do cô không đúng, nhưng hai người đã muốn đi chung đoạn đường sau này, cô biết sai rồi muốn sửa, hắn cũng đã muốn cho cô một cơ hội để chứng minh bản thân sẽ không lặp lại sai lầm đó nữa.
Nhưng trừ bỏ việc hắn nói câu "Em không đủ nghe lời", còn lại là phủ nhận mọi sự cố gắng của cô!
Sau khi cô hết tức giận, lại suy nghĩ một chút rốt cuộc lại sao lại không nghe lời? Sau đó cô mới hiểu được, thì ra là đoạn thời gian cô mê mang giãy dụa kia, không nhìn thấy cảnh hắn trả giá vất vả như thế nào, khiến cho hắn tức giận!
Bởi vậy lúc này, cô nói với hắn lời "Chia tay", để cho hắn biết rõ những suy nghĩ trong lòng cô!
"Xem ra anh tình nguyện lựa chọn chia tay, cũng không muốn nhận lời thỏa hiệp." Cuối cùng cô vẫn cười thành tiếng, nhìn hắn liếc mắt một cái, nhìn lên bầu trời đầy sao, xuyên qua những tán cây của khu rừng nhỏ, cô đơn mà nói: "Ở trong phòng khách sạn, có thể làm cho động tác lau chùi mồ hôi, chụp thành động tác ôm hôn, hình thành một loại ảo giác khi nhìn vào, trừ bỏ góc độ quay phim chụp ảnh nghĩa là có người đã cố ý sắp xếp từ trước, còn có một loại khả năng khác chính là, Trâu Tiểu Hàm cố ý làm loại động tác gây ảo giác hôn môi này. Duệ Triết, anh là một người khôn khéo như thế, làm sao không phát hiện ra được? Chính là con người sắt đá đến đâu cũng có lúc yếu mềm, khiến cho anh đi đến phòng bệnh của cô ấy nói chuyện cùng nhau, liền đánh mất sự hoài nghi đối với cô ấy. Hơn nữa ở Sanya đã từ hôn, trong lòng anh còn cảm thấy áy náy với cô ấy, mới thuận tiện xem cô ấy trở thành một người bạn......"
Cô nói đến chỗ này liền giảm lược lại, tạm dừng một chút, thu hồi lại ánh mắt ngắm bầu trời sao, nhìn về khuôn mặt tuấn tú góc cạnh của hắn, "Sau này chúng ta cũng là những người bạn đi, có cô ấy thì không có em, có em thì không có cô ấy!"
Cô nói rất kiên định, khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, đồng tử trong veo như nước, mặc kệ hắn giận như thế nào, hậu quả ra sao, cô đều nở nụ cười, càng cảm thấy phát tiết ra như vậy là càng trúng bẫy của Trâu Tiểu Hàm, đẩy người đàn ông bên cạnh mình ra, nhưng mà còn biện pháp nào nữa đâu?
Nếu Đằng Duệ Triết không tự mình điều tra rõ ràng tất cả âm mưu, hắn sẽ không bao giờ tin tưởng một Trâu Tiểu Hàm nũng nịu như vậy lại từng dùng một ánh mắt độc ác mà nhìn chằm chằm cô, khi bộ váy dạ hội màu trắng đó bị phá hỏng!
Mà lúc này đây, Trâu Tiểu Hàm không chừng là mắc bệnh nan y.
Một người bị mắc bệnh nan y thì có thể làm ra được chuyện xấu gì đâu, ở trong lòng hắn đều đã đồng tình mặc định đó là kẻ yếu, tin tưởng vững chắc con người của Tiểu Hàm cũng giống như vẻ bề ngoài cùng lời ngon tiếng ngọt của cô ta vậy, mà không biết rằng phụ nữ đấu đá tranh giành với nhau, mới là mưa máu gió tanh bay đầy trời.
Cô nhìn thấy đôi mắt thâm trầm của hắn, nghe không được một câu nói níu kéo nào phát ra từ cổ họng của hắn, giống như ở trong mắt hắn, cô đã là người cố tình gây sự, thậm chí lời nói của cô còn bốc đồng, chỉ vì muốn vạch trần một chuyện nhỏ mà náo loạn muốn chia tay.
Nhưng mà lòng của cô thì chua xót vô cùng, lại muốn khóc trước mặt hắn, nằm trên đầu vai của hắn, vì hắn mà cầm máu...... Nhưng đối mặt với ánh mắt không thể hòa giải kia, cô vươn tay mở cánh cửa xe.
Răng rắc một tiếng, cửa xe không biết từ khi nào đã được mở khóa. Cô dễ dàng mở ra, một trận gió lạnh đập vào mặt của cô, thổi bay làn tóc.
Cô đứng giữa khu rừng im ắng, không có quay đầu lại nhìn người đàn ông phía sau, hắn cũng không cảm thấy cô thật sự sẽ bỏ đi, liền im lặng trầm mặc. Cho đến khi cô chuyển động bước chân, chạy về hướng quốc lộ phía trước, hắn mới ôm một cơ thể bị thương từ trên xe bước xuống dưới đuổi theo, áo sơ mi đã thấm đẫm vệt máu, chạy về phía bên này.
Hắn hô một tiếng "Đại Lận", nhưng vì bị thương, tốc độ chạy không nhanh như bình thường, chờ đến khi hắn đuổi đến trên đường quốc lộ, Đại Lận đã vội vàng
ngồi lên một chiếc xe khác, cũng không quay đầu lại, rời đi!
Mà chiếc xe này cũng không phải xe taxi, mà là một chiếc xe màu đen, là xe riêng của Đằng Vi Trì! Ánh đèn đỏ phía sau đuôi xe chợt lóe lên, thân xe đi dưới ánh đèn đường, chiếu rõ ràng lên biển số phía sau đuôi xe!
---