Đằng Duệ Triết xuất hiện, khiến cho trợ lý đang chạy đi báo cảnh sát phải dừng lại bước chân, không dám hành động thiếu suy nghĩ! Nhân viên an ninh cũng không dám ra tay với gia đình của Hàn Tử, cầm dùi cui lui qua một bên, chờ đợi hai vị Đằng tổng bàn bạc xong mới lại hành động!
"Tô quản lý nói rất đúng, từng là một phu nhân của thị trưởng sao lại có thể cấu kết lừa gạt làm ra loại chuyện này, đúng không?" Đằng Duệ Triết nói tiếp ngay sau đó, ánh mắt sắc bén vẫn dừng lại trên khuôn mặt của Đằng Vi Trì, cười như không cười, "Kết hôn là chuyện lớn trong đời của mỗi người, sao lại xem đây là một trò đùa được. Cho dù khách sạn chúng ta mở ra để làm ăn kinh doanh, cũng phải tùy từng tình huống từng trường hợp mà có cách xử lý khác nhau, giải quyết ngọn nguồn sự việc cho rõ ràng đã rồi lại báo cảnh sát! Vi Trì, anh nói xem có phải hay không?"
"Nếu anh nói không phải thì sao?" Đằng Vi Trì nhẹ nhàng xì mũi, từ trong lỗ mũi phát ra một tiếng hừ lạnh, khuôn mặt vẫn giữ nụ cười, nói giọng mỉa mai: "Anh đang giải quyết chuyện công việc chung, còn cậu lại vì một người con gái, dùng chuyện tư giải quyết chuyện công. Xem cái cách mà cậu giải quyết chuyện tinh giảm biên chế dứt khoát như thế nào, tuyệt đối không ướŧ áŧ bẩn thỉu, nên giảm ai liền giảm người đó! Giảm nguyên cả một bộ phận, mắt cũng không chớp một cái!"
"Đúng, tôi đúng là vì Đại Lận." Đằng Duệ Triết hào phòng thừa nhận, khuôn mặt tuấn tú mê người, cười nói lạnh lùng, "Cô ấy lưu luyến mẹ của mình bị khó xử, tôi sẽ không để cho mẹ của cô ấy khó khăn. Cho dù có phải bọn họ đang lừa gạt hay không, hai mươi bàn tiệc mừng đám cưới này xem như tôi cho bọn họ, không hề truy cứu khoản tiền còn lại!"
Thấp giọng nói xong, hắn bỗng nhiên nâng bàn tay, tiếng nói biến thành lạnh lùng, ra lệnh cho cấp dưới: "Trước tiên đưa mọi người trở về nghỉ ngơi, không được nhắc lại chuyện báo cảnh sát! Tôi sẽ xử lý việc này sau!"
"Vâng, Đằng tổng, chúng tôi đi làm ngay." Quản lý phụ trách bữa tiệc rượu mừng đám cưới thấy hắn không truy cứu việc này, nghe lệnh làm việc, mời gia đình của Hàn Tử ra khỏi khách sạn, gọi xe đến đây đưa bọn họ đi.
Hàn Tử năm nay đã hơn bốn mươi tuổi, không còn nghi ngờ gì ngày hôm nay chính là ngày khó khăn chật vật nhất từ trước đến giờ của mình, cúi đầu, khoác áo vét của em trai, vội vã đi về phía cửa.
Bà đi đến trước mặt Đằng Duệ Triết, ngẩng đầu nhìn thoáng qua tỏ vẻ cảm kích, ánh mắt lại rơi xuống khuôn mặt của Đại Lận.
Đằng Duệ Triết là vì nể mặt Đại Lận mới giúp bà, không hổ danh là đứa con gái ngoan do một tay bà nuôi dạy, cho đến hôm nay, cũng không vong ân bội nghĩa mà lại giải vây giúp người mẹ này, ánh mắt nhìn theo Đại Lận. Trong lòng bà thầm cười cười, chờ Đại Lận ở trước mặt mình mở miệng kêu bà là "Mẹ".
Thoáng nhìn Đại Lận đúng là không sai, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào mềm mại, nở rộ ánh sáng hạnh phúc. Nhất là đôi mắt to sáng đen láy kia, mắt cười đầy sinh động, so với nét đẹp tùy ý của ba năm trước còn muốn đẹp hơn mười phần, lại có vẻ trưởng thành hơn một chút.
Xem ra ba năm trong tù vẫn không làm cho con gái rơi vào cảnh tuyệt vọng, mà là trong cái rủi có cái may, trong cái may lại có cái rủi, khiến cho con bé đuổi được Đằng Duệ Triết, chiếm được người đàn ông mà con bé muốn.
Đúng là, cùng với người mẹ đã chết đi của nó, đáng bị coi thường giống nhau!
Đại Lận lại gần nhìn mẹ Hàn Tử của cô, nhìn khuôn mặt không có dấu vết gì bị ảnh hưởng của thời gian, hơn nữa còn có một lớp phấn trang điểm ở bên ngoài, cũng thấy được ánh mắt của mẹ Hàn Tử, cuối cùng cô nhìn thấy tia sáng toát lên ý lạnh trong đáy mắt của bà!
Trong lòng cô đau xót, không có mở miệng kêu "Mẹ", mà là im lặng nhìn mẹ Hàn Tử, nhớ những năm tháng trước kia hai mẹ con ở chung với nhau.
Trước kia mẹ Hàn Tử vẫn luôn ủng hộ cô chạy đuổi theo Đằng Duệ Triết, lúc giúp cô tắm rửa, còn nói con gái đáng yêu như một con thỏ nhỏ sẽ nhanh lớn bằng mẹ thôi, sẽ trở thành một cô thiếu nữ xinh đẹp. Mà chàng trai này, chỉ thích những cô gái ngực tấn công mông phòng thủ, chỉ cần con đụng chạm dính chặt trên người anh ta, nói cho anh ta biết con đã là một thiếu nữ trưởng thành, anh ta sẽ ôm con, sau đó sẽ cưới con.
Vì vậy cô muốn làm cho bộ ngực của mình lớn lên, mỗi ngày ăn hai chén cơm, sáng sớm thức dậy liền tập thể thao, kiên trì ăn con nhộng, cách một khoảng thời gian lại nhào lên trên người Đằng Duệ Triết, thử xem hiệu quả ra sao, kết quả mỗi lần như vậy đều bị ném ra khỏi cửa.
Lúc còn rất nhỏ, mẹ Hàn Tử giúp cô đăng ký lớp học hình thể, lớp học khiêu vũ, cô cùng Trâu Tiểu Hàm đều luyện tập cùng nhau, giáo viên dạy cho cô múa ba lê, Trâu Tiểu Hàm thì múa cổ điển, nói là để bồi dưỡng khí chất cho hai vị tiểu thư, kết quả mẹ Hàn Tử lại âm thầm chuyển lớp học của cô thành điệu nhảy clacket*, khiến cho cô lúc nhỏ đã nhảy tới nhảy lui mỗi ngày, cô thì thật mừng rỡ, còn tưởng giáo viên quản lý không nghiêm, muốn nhảy như thế nào thì nhảy, không có giống với Trâu Tiểu Hàm, giữ nguyên cơ thể như một cái cọc tiêu, hai chân kẹp chặt, trên đỉnh đầu còn đặt một quyển sách. Ngồi cũng không thể cử động, chỉ có thể ngồi ba phần mông ở trên ghế, bảy phần còn lại phải thẳng với mặt, mỉm cười.
(*Nhảy Clacket hay là Tapdance, còn gọi là nhảy thiết hài, dùng chân để tạo ra nhịp điệu lôi cuốn)
Thời điểm lúc còn nhỏ đó, Trâu Tiểu Hàm cứ ở trước mặt cô mà khóc hoài, nói giáo viên rất khắt khe với mình, chỉ muốn nhảy điệu nhảy sôi động như của Đại Lận thôi. Kết quả là sau khi lớn lên, Trâu Tiểu Hàm vì lễ nghi tốt cùng hình thể đẹp mà cảm thấy rất tự hào, mái tóc lúc nào cũng bị gió nhẹ thoang thoảng thổi bay, hé lộ một nụ cười ôn nhu nhất.
Mà điệu nhảy clacket của cô, theo một cách nào đó mà nói, cũng là một điệu nhảy mạnh mẽ, giống như những bộ váy mặc khi nhảy, không được nghĩ là một loại vũ đạo kiều diễm.
Điệu nhảy này, đối với trẻ em mà nói đúng thật là một kỷ niệm thời thơ ấu, tiết tấu âm nhạc nhanh và sôi động, rất náo nhiệt, dù có nhảy thành một con thỏ thì giáo viên cũng không quan tâm, muốn nhảy như thế nào thì nhảy thành thế đó, còn có thể chuyển thành làm trò chơi, nhưng theo ý nghĩa phương diện giáo dục mà nói, chắc chắn là không bồi dưỡng được khí chất.
Nhưng sau khi lớn lên cho đến bây giờ, cô thật sự biết ơn mẹ Hàn Tử đã cho cô nhảy điệu clacket, không để cô múa ba lê, tập đánh đàn tranh, học hội họa, học làm người con gái dịu dàng. Bởi vì cô thật sự quá hiếu động, mỗi khi chán nhảy điệu clacket sôi động, sẽ trốn lớp học, đứng phía ngoài cửa sổ múa ba lê theo giáo viên ở trong lớp. Lúc đó chân của cô chỉ cần ép một cái là đã đi xuống, thành một đường thẳng vô cùng chuẩn! Không cần giáo viên dạy, cô cũng có thể mềm mại hạ eo, kiễng mũi chân.
Lúc đó cô còn được bổ sung để thay thế cho một bạn trong lớp đi thi múa Hồ Thiên Nga, còn lấy được cúp, vì thế vài ngày liên tục cô đều ôm cúp đi ngủ, ở trong mơ cũng không ngừng cười khanh khách.
Múa cổ điển cô cũng học qua một hai đoạn, mặc bộ váy trắng cũng có thể múa được vài vòng, đem làn váy tung bay theo bước chân uyển chuyển, giống một đóa hoa đang chậm rãi nở rộ. Cũng sẽ ngồi trên ghế bằng một phần ba mông, bảy phần còn lại thẳng với mặt, mở miệng cười e ấp, nhẹ hất mái tóc dài của cô, ngoái đầu nhìn lại mỉm cười.....
Nhưng cô càng thích cuộc sống chân thật của mình hơn, mỗi lúc yên tĩnh, có thể ngồi thật lâu trước cửa sổ sát đất, nhìn lên bầu trời đầy sao hoặc ôm khư khư con thỏ bông màu hồng của mình mà tưởng tượng đó là anh Duệ Triết. Mỗi lần náo động, cũng có thể đánh nhau với tụi Lý Tương Tương, không cho bọn họ nói hươu nói vượn, phát cáu lại lái xe thể thao lao đi trong gió.
Tất nhiên là, bây giờ cơ thể của cô không thể lái xe thể thao tốc độ cao, mặc váy trắng xoay vòng quanh, thậm chí ngay cả thức ăn có vị cay cũng không thể ăn được, chỉ có thể nghĩ ngơi tĩnh dưỡng, nếu không chỉ chuyển động có một vòng thôi rồi cũng sẽ ngã xuống.
"Biệt thự của nhà chúng ta vẫn còn, ngài có biết không?" Cuối cùng cô nói giọng khàn khàn, vẫn như cũ không có mở miệng kêu Hàn Tử là "Mẹ", nhìn bà ngoại cùng cậu như những người xa lạ mà nói: "Sổ tiết kiệm mà ba để lại cho con, bị ngài chuyển đi rồi, xem như là báo đáp ân tình nhiều năm dưỡng dục, ân tình nhiều năm dạy dỗ của ngài. Con cũng mong ngài đừng giận ba của con nữa, cởi bỏ những khúc mắc trong lòng, tìm được một hạnh phúc chân chính thuộc về mình."
Hàn Tử chờ đợi nghe không được một tiếng "Mẹ" kia, ngược lại lại nhận được một câu nói như vậy, ngay lập tức ngây ngẩn cả người.
Lúc này bà mới nhìn Đại Lận nhiều hơn một chút, phát hiện mặc dù sắc mặt của Đại Lận hồng hào, nhưng lại gầy đi nhiều, cằm thon, đã không còn vẻ phúng phính của trẻ con như trước đây, ngũ quan tinh xảo, thanh tú thuần mỹ, hé lộ hình ảnh một cô gái trưởng thành sau khi trải qua phong ba bão táp.
Trong lòng bà bấm ngón tay tính toán, phát hiện thời gian trôi qua thật là nhanh, Đại Lận đã nhanh chóng gần hai mươi tuổi rồi, đã không còn là tiểu Đại Đại của ba năm trước kia, không khỏi chột dạ một cái, mơ mơ hồ hồ nói "Không" một tiếng, xoay người bước nhanh đi ra khỏi khách sạn.
Mẹ cùng em trai của bà thì đi theo phía sau. Một người thì tuổi già sức yếu, đầu tóc muối tiêu cắt ngắn, vẻ mặt đầy nếp nhăn, ngẩng cao cằm không thèm nhìn Đại Lận, trực tiếp đi qua, là một bà già ngạo nghễ không được tốt tính cho lắm. Đời này bà ta không bao giờ vừa mắt khi nhìn thấy Đại Lận, gặp đứa nhỏ này ra tù, phản ứng của bà cũng chính là vậy, lười liếc mắt nhìn lấy một cái.
Một người còn lại thì chỉ biết đến tiền không thèm biết đến ai, lại gần chỗ Đại Lận, nhếch miệng cười nói: "Đại Lận, là cậu đây, có nhớ cậu không? Đã lâu không gặp."
Đại Lận tất nhiên nhớ rõ ông cậu này, gật gật đầu, tỏ vẻ biết ông ta là cậu, không cần khách sáo, nhưng cô cũng không nói gì, ánh mắt trong veo nhưng lạnh lùng như băng.
Cậu trước kia hay tìm đến mẹ Hàn Tử mà lấy tiền, đi lại lung tung ở nhà cô, cho nên ấn tượng của cô về ông cậu này không phải là tốt cho lắm.
Đằng Duệ Triết thấy Hàn Sinh dây dưa Đại Lận, ra hiệu cho quản lý khách sạn nhanh đem mấy người này đi ra ngoài, gọi Đại Lận đến trước mặt, dặn dò: "Chuyện ngày hôm nay, em xủ lý coi như không sai, lúc này đã đến giờ tan tầm, buổi tối không cần phải đi gặp mặt tiếp khách hàng nữa, đó không nằm trong phạm vi công việc của em, tân Đằng tổng sẽ phân công người khác."
"Vâng." Đại Lận nghe lời gật đầu, liếc mắt một cái nhìn Đằng Vi Trì ở bên cạnh, thấy anh không lên tiếng, im lặng đi đến lối ra.
Sau khi quay lại văn phòng, cô nhanh chóng đổi quần áo ra về, chờ ở bãi đỗ xe.
Vài phút sau, Đằng Duệ Triết đang đi về phía bên này, vừa đến nơi liền dùng một lực mạnh ôm lấy cô, cúi đầu tặng cho cô một nụ hôn triền miên nồng nhiệt.
"Tránh cho việc anh ta lại lạm dụng chức quyền, anh điều em qua tổng công ty của anh có được không?" Cuối cùng hắn cũng chịu buông tha đôi môi mềm mại như cánh hoa của cô ra, cùng cô trán chạm trán, hơi thở nóng rực thở phụt lên hàm răng của cô, lại cúi đầu hôn hôn cô một chút, "Đợt trị liệu bệnh đau dạ dày đã bắt đầu, cuộc sống của em không thể lại vội vàng hối hả như vậy được, nếu không trị liệu sẽ không hiệu quả. Nếu em muốn làm ăn kinh doanh, anh có thể mở cho em một cửa hàng mỹ phẩm, như vậy có vẻ thoải mái hơn."
"Vậy "Hạnh phúc phi" thì làm sao bây giờ?" Cô ôm lấy cổ hắn, thân thể mềm mại dán trong lòng ngực rộng lớn kia, nhẹ nhàng cọ cọ. Cô thích hắn quan tâm cùng cô nói chuyện và bàn bạc như thế này, trong lòng vô cùng ngọt ngào.
""Hạnh phúc phi" gần mới Đại Viện Tử, rất lộn xộn, tốt nhất nên cho thuê lại." Hắn sờ sờ thân thể mềm mại đang nhẹ nhàng cọ cọ lên cơ thể của mình, bờ môi có chút cười vui sướng, ôm chặt lấy cô hơn, nghĩ rằng, nếu cô gái này có thể mềm mại nhẹ nhàng như vậy mãi thì thật tốt biết bao, "Em là cô gái của anh, anh không thể để cho em chịu khổ được. Anh hy vọng em có thể nghỉ ngơi tĩnh dưỡng và học tập ở biệt thự của hai ta, bồi dưỡng cho cơ thể của mình tốt lên. Bây giờ em là sinh viên, phải tập trung vào chuyện học hành. Chuyện công tác, chờ tốt nghiệp xong hãy tính đến."
"A đúng, em là sinh viên, chắc chắn phải ở lại ký túc xá của trường, không thể dọn ra ở chung một chỗ với đàn ông được." Cô đưa lưng dựa vào trên xe ô tô, để cho cơ thể của hắn đè nặng lên mình, nghiêng đầu cười khẽ, "Hơn nữa em cũng không thể cam đoan chắc chắn, sau này anh có còn cần em nữa hay không. Một khi em phụ thuộc vào anh, dùng tiền của anh, dùng cơ thể của anh, đến lúc chúng ta xảy ra tranh cãi, anh lại dùng thái độ cao ngạo như ở trong phòng tắm mà nhục nhã em, đuổi em ra khỏi cửa."
"Anh đuổi em ra khỏi cửa khi nào?" Đây đúng thật là "Vu oan hãm hại", cho hắn mang danh cao ngạo, làm khó dễ, mắng hắn không phải đàn ông! Khóe môi hắn khẽ nhếch, thân thể đè lên phía trước một cái, gắt gao ngăn chặn cô lại, một tay ôm cái eo mảnh khảnh, một tay chống lên trên xe, hung tợn nhìn cô chằm chằm: "Giấy tờ của căn biệt thự này đều là tên của em, nếu em lại khó chịu, có thể bán đi! Hiện tại giá chung cư biệt thự đang tăng cao, căn biệt thự này nếu bán đi lời ít nhất là ba trăm vạn, em đổi toàn bộ số tiền này thành tiền xu, dùng để ném anh có được không?"
"Mặc kệ, em muốn ở ký túc xá." Cho anh cấm dục. Hai mắt cô nhìn trời, mím môi cười khẽ, hai tay vòng nhanh qua cổ hắn.
"Em dám!" Hắn bắt đầu ôm lấy thắt lưng của cô, mở cửa xe ra chui vào đó, trực tiếp đè cô nằm lên trên ghế, con ngươi đen tà ác, một bàn tay luồn vào trong quần áo của cô, xả loạn, "Trong xe mà "Lên" đúng là không sai, so với ở trong phòng khách sạn lại càng kíƈɦ ŧɦíƈɦ hơn, sau này chúng ta ra riêng cứ làm ở trong xe đi!"
Hắn cố ý ôm lấy nửa người của cô gái bé nhỏ, để cho cô nhìn thấy xe cộ đang hướng về phía bãi đỗ xe này, từng chiếc lại từng chiếc xe chạy qua bên cạnh bọn họ. Không biết đến khi thân xe chấn động rung lên, người ta có biết trong xe đang xảy ra chuyện gì không?
Đại Lận bị bàn tay của hắn chui lủi ở trong lớp quần áo của mình, bị mò lại xoa nắn lại kíƈɦ ŧɦíƈɦ, cảm giác hắn lại biếи ŧɦái rồi, thân thể mảnh mai của cô lại không hề bài xích hắn, mồ hôi ứa ra trên trán, xoay đầu nói: "Ông chủ à, hình như anh có điện thoại, đổ chuông hai lần rồi."
---
Ngày hôm qua ở khách sạn Bắc Kinh, hắn ép buộc cô từ giữa trưa cho đến tối muộn, từ trên ghế sô pha cho đến dưới tấm thảm giữa phòng, lại từ dưới tấm thảm mà đè lên trên cửa sổ sát đất, để hai chân của cô mở ra, bộ ngực đè ép lên tấm kính thủy tinh, nhìn vực sâu trăm mét phía dưới.
Ở trên cao mấy chục tầng, đứng ở trước cửa sổ cảm giác mê muội, hắn thế mà lại ôm lấy mông của cô, không ngừng đem mặt cô nhìn ra bên ngoài cửa sổ mà đụng chạm, cô bị đâm đến nỗi hồn xiêu phách lạc, thiếu chút nữa là ngã xuống. Hơn nữa hắn lừa cô kính thủy tinh này là ẩn hình, người bên ngoài không nhìn thấy bên trong được, vậy mà hắn lại đem bộ ngực cùng hai chân của cô đặt trên tấm kính thủy tinh, làm sao mà người bên ngoài không nhìn thấy được chứ? Rõ ràng bên ngoài có "Người nhện" đang chùi bề mặt tấm kính, trên lưng còn treo dây thừng nhảy từ trên xuống dưới, đáp xuống một cái giá đỡ giữa không trung.
Sau đó hắn không rời khỏi cơ thể của cô, để hai chân của cô đặt lên bàn chân của mình, theo hắn đi từng bước một tiến về phía trước, nằm úp sấp lên trên bàn...... Hơn nữa người đàn ông này còn có thể vừa làm, vừa không biến đổi sắc mặt mà gọi điện cho nhân viên phục vụ lên dọn dẹp bột gia vị cay trong phòng ngủ.
Lúc nhân viên phục vụ bị gọi lên đi vào phòng, bọn họ đang ở trong phòng vệ sinh, ngồi trên bồn cầu, tiếp tục......
Tóm lại, đến hoàng hôn thì không thể đi ra ngoài dạo chơi nơi con hẻm nhỏ ở Bắc Kinh nữa, cô mệt mỏi nằm ngủ ở trong bồn tắm, hắn thì đang giúp cô tắm rửa, sau đó ôm cô lên giường ngủ một lúc.
Bây giờ, trong lòng cô như có bóng ma, thật sự sợ hắn lại làm cho thân xe chấn động ở một nơi người đến người đi không ngừng này, lại còn là ở bãi đỗ xe giữa ban ngày ban mặt thế này nữa chứ, để cho người qua đường được xem cảnh yêu miễn phí. Mặc dù có cửa kính thủy tinh của xe ngăn lại, nhưng biển số xe lại rõ ràng ở bên ngoài thế kia, không ai trong công ty lại không biết đây là xe của Đằng tổng.
"Điện thoại kêu?" Hắn cuối cùng cũng chấp nhận buông tha cô, buông bàn tay đang chui lủi trong quần áo của cô ra, rút tay lại, không hề đe dọa cô, ngồi thẳng người lấy di động ra, khôi phục vẻ đứng đắn để nói chuyện điện thoại, âm thanh trầm thấp đầy cảm xúc, "Tiểu Hàm, thì ra là cô." Một chút nghiêm túc, trực tiếp nói lên tên của người gọi đến, không mặn cũng không nhạt để nở một chút nụ cười, "Cô tìm tôi có chuyện gì?"
Lại là Trâu Tiểu Hàm?
Đại Lận nghe vậy phút chốc mất hứng, nhíu mày, quay mặt đi, nhìn bên ngoài cửa sổ.
Có người không tin Trâu Tiểu Hàm là âm hồn không tan, nhưng đây là do người đàn ông của chính mình không có bị cô ta đụng chạm sờ mó nên mới không tin, một khi trở thành đương sự, lúc đó mới gọi là sầu khổ!
Chỉ thấy Đằng Duệ Triết nghiêng người liếc mắt nhìn cô một cái, nói một hai câu với Trâu Tiểu Hàm, trực tiếp bật loa ngoài, đặt trên bàn điều khiển, khiến cho âm thanh nũng nịu của Trâu Tiểu Hàm từ trong điện thoại vang lên, chui vào lỗ tai của Đại Lận: "Duệ Triết, gần đây sắc mặt của ba mẹ em lại không được tốt, giống như bác sĩ nói với bọn họ chuyện gì đó, sau khi trở về sắc mặt ba mẹ của em có gì đó không đúng cho lắm. Nhưng mà hai người vẫn không chịu nói cho em biết, chỉ nói là mọi chuyện đều tốt cả, để cho em chuẩn bị xuất viện. Tròng lòng em cảm thấy bất an lắm, hình như bọn họ vẫn còn muốn cho chúng ta kết hôn, cũng che giấu bác Đằng bên đó về chuyện em bị bệnh. Duệ Triết, em nên làm gì bây giờ? Nếu em thật sự bị bệnh nan y, em không chỉ có lừa gạt Đằng gia của anh, còn để cho ba mẹ mình phải làm người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh."
Đại Lận nghe, ngửa đầu nhìn qua sườn mặt của Đằng Duệ Triết, muốn nhìn phản ứng của hắn.
Hắn bình tĩnh nhìn cô, nói với Trâu Tiểu Hàm ở trong điện thoại: "Cô lo lắng nhiều rồi, chúng ta sẽ không kết hôn, nếu muốn kết hôn, cũng là ông già dâng thi thể của tôi để cưới cô. Không cần suy nghĩ bậy bạ về bệnh tình của cô, nên an tâm dưỡng bệnh. Bây giờ Đại Lận có mấy câu muốn nói với cô, cô nghe một chút."
Ngay lập tức, Trâu Tiểu Hàm đúng lúc phát ra một âm thanh hít không khí lạnh lại không kịp kiềm chế dừng lại, rõ ràng là rất không muốn nói chuyện điện thoại với Đại Lận.
Đại Lận thì không nghĩ đến việc hắn sẽ đem điện thoại để cho cô nghe, nghĩ nghĩ, lên tiếng nói: "Lần trước lúc cậu tìm gặp Duệ Triết, tôi cùng anh ấy đang ở một chỗ, đang chuẩn bị cùng anh ấy đi ăn cơm trưa cùng nhau. Tôi không biết lý do cậu muốn gặp một mình anh ấy là vì chuyện gì, nhưng tôi hy vọng cậu hiểu được, cậu và anh ấy đã giải trừ hôn ước rồi, không còn chút ít quan hệ gì nữa. Nếu cậu muốn tìm anh ấy, vậy có gì thuận tiện nói với tôi luôn, đừng lấy bất kỳ nguyên nhân nào để một mình tìm gặp người đàn ông của người khác. Tôi với cậu vẫn là bạn của nhau, đúng không?"
Cô là đang nhìn người đàn ông bên cạnh mình mà nói ra những lời này, câu chữ mang theo ý châm chọc, mặt cười lạnh như băng, không thể bày ra một bộ mặt tươi cười mà đối diện với Trâu Tiểu Hàm được, nhưng trong con mắt lại tỏ vẻ vui mừng đối với người đàn ông này, cảm thấy hắn rốt cuộc cũng chịu đứng về phía cô, chủ động phân rõ mối quan hệ giữa mình và Trâu Tiểu Hàm, đồng lòng với cô.
Hắn như vậy, là đang muốn thay đổi, thử nhượng bộ. Xem ra vừa rồi Trâu Tiểu Hàm nói
lời nói kia, rõ ràng là khổ nhục kế, có ý đồ để cho hắn dấy lên một loại tình cảm đồng tình cùng thương tiếc, tiện đà để cho hắn đi qua giúp cô ta, sau đó từng bước một rơi vào bẫy.
Cũng may, hắn không quá gần gũi với người con gái này.
Đằng Duệ Triết thì đang dựa lưng vào ghế, nghe hai người nói chuyện, một tay kéo Đại Lận lại đây, để cho cô dựa vào trong lòng hắn.
Chỉ nghe giọng Trâu Tiểu Hàm trả lời trong điện thoại: "Đại Lận, cậu không cần nói như vậy, lúc này tớ và Duệ Triết chỉ là bạn bè. Hơn nữa ngoại trừ việc không nhắc đến chuyện trước kia, anh ấy vốn dĩ là vị hôn phu của tớ, lúc cậu và anh Tiêu Tử kết hôn, thiếu chút nữa tớ và anh ấy cũng đã kết hôn rồi, là anh ấy nguyện ý cưới tớ, người của hai nhà đều có thể làm chứng. Sau đó cậu và Tiêu Tử chia tay, anh ấy liền giải trừ hôn ước, chẳng lẽ ngay cả quyền khổ sở tớ cũng không có được sao? Tớ cũng không có nói cậu nói gì bậy bạ, tớ cũng không làm chuyện gì có lỗi với hai người. Kết hôn và giải trừ hôn ước, đều là hai người định đoạt, tớ đều đồng ý, còn muốn như thế nào nữa?"
Đại Lận dừng một chút, liếc mắt nhìn hắn đang nhăn mày lại, không rõ là hắn đang áy náy hay cảm động, lại cười lạnh nói với Trâu Tiểu Hàm: "Nếu vừa mới giải trừ hôn ước, cũng nên hiểu được tránh mặt nhau là như thế nào. Cậu cũng là con gái của bí thư, mỗi đường đi nước bước của mình đều bị truyền thông chú ý, lại biết rõ sự lựa chọn hiện tại của Duệ Triết, trong lòng cũng đều đã rõ ràng, vậy xin cậu phóng tầm mắt ra xa một chút, người đàn ông tốt trên đời này vẫn còn rất nhiều, người bạn có thể cùng cậu nói chuyện cũng có rất nhiều, không phải chỉ có một mình Duệ Triết!"
"Đại Lận, sao cậu có thể nói như vậy được?" Trâu Tiểu Hàm ủy khuất, đè thấp giọng nói mềm mại như con nít của mình, mang theo âm thanh rất nhỏ như đang nức nở khóc, "Tớ chỉ cảm thấy cơ thể không thoải mái, tìm một người đáng tin để nói vài câu, sao lại khiến cậu có phản ứng mạnh như vậy? Bây giờ chuyện giữa tớ với Duệ Triết, không phải là chuyện liên lụy đến hai người nữa, mà là chuyện của của hai nhà, tớ nói rõ tâm tư của mình ra, cũng là muốn cùng Duệ Triết suy nghĩ đường lui như thế nào....."
Đằng Duệ Triết nghe đến đây, vươn tay cầm di động, nói với Trâu Tiểu Hàm: "Chuyện cô sinh bệnh, không nên làm rùm beng lên với tôi. Đường lui như thế nào, cũng là chuyện của tôi cùng Đại Lận, cô chỉ cần nghĩ ngơi tĩnh dưỡng cho căn bệnh của mình, chuyện này không cần xen vào. Tôi nghĩ cô chắc là hiểu được, tôi cùng cô càng đi gần nhau, ba mẹ của cô lại càng muốn tác hợp hai người, ân oán lại càng thâm sâu hơn. Gần đây phát sinh một chuyện, tôi hy vọng cô không có tham dự trong đó, nếu không tôi không có cách nào khác tha thứ cho cô!"
Hắn kết thúc cuộc gọi, nhìn Đại Lận: "Anh không quan tâm bệnh tình của cô ấy, nhưng anh lo lắng em lại khinh suất mà ngồi lên xe của Đằng Vi Trì. Bây giờ em đã biết giữa anh và cô ấy không có gì rồi, sau này đừng khóc rồi chạy ra bên ngoài nữa, đừng có gặp người đàn ông nào liền chạy theo người đàn ông đó!"
Trong lòng Đại Lận cảm thấy ấm áp, dựa vào người hắn, nở nụ cười: "Thì ra là Đằng Vi Trì đã kíƈɦ ŧɦíƈɦ anh đuổi theo đến Bắc Kinh. Vậy sau này em cũng sẽ dùng loại thái độ này mà đối xử với tân Đằng tổng, anh đối xử với Trâu Tiểu Hàm như thế nào, em lại như thế đó mà đối xử với tân Đằng tổng, chúng ta huề nhau."
"Ném lẵng hoa anh ta tặng cho em đi!" Hắn ôm cô vào trong lòng, bờ môi hung hăng hôn xuống dưới, trong ánh mắt chứa đầy sự ghen tuông, thâm trầm ngọn lửa nóng, hôn đến nỗi cô thấy đau cả răng, "Khắp nơi xung quanh biệt thự đều là hoa, em có thể hái hoa cắm trong nhà, nuôi cá cảnh, cái gì cũng có thể làm! Không cần xem lẵng hoa của anh ta là báu vật! Công việc ở khách sạn anh sẽ sắp xếp cho em một lần nữa, bây giờ chúng ta đi trở về!"
"Trước tiên đi mua chùm đèn trang trí cùng rèm cửa đã, em muốn mua cái loại mà em thích!" Thật đúng là không chịu nổi cái đồ thích ăn dấm chua này, cô đánh hắn một cái, lại hạnh phúc nở nụ cười, hai tay sửa lại vòng qua tấm lưng dày rộng của hắn, ôm thật chặt.
---
(Editor: Sủng ngọt chưa mấy bạn? Cứ sau mỗi lần mây mưa là trời lại nỗi lên giông bão. Và bắt đầu từ chương sau thì lượng chữ trong các chương nhiều gấp đôi, có khi là gấp ba chương này, mị rất muốn cắt ra thành nhiều phần nhưng nghĩ lui nghĩ lại vẫn up trọn vẹn 1 chương thì hơn, cho nên các bạn độc giả đừng thấy chương dài nhiều chữ quá mà bỏ truyện nhé, càng về sau càng hấp dẫn hơn. Mong các bạn đón đọc.)